Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 496
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:54:59
Lượt xem: 85
Lâm Ngọc Trúc cố ý yêu cầu Thẩm Bác Quận tách chuồng gà ra, cô tính tách mấy con gà mái đẻ trứng và mấy con gà con ra để nuôi riêng.
Vì muốn con trai cũng có thể được ăn bánh trứng gà bổ sung dinh dưỡng, Lưu Nga cố ý đưa một ít tiền cho Lâm Ngọc Trúc, để cô lấy cho cô ta một phần.
Đương nhiên Lâm Ngọc Trúc sẵn sàng đồng ý chút chuyện cỏn con này.
Chuồng gà của Lâm Ngọc Trúc bên này trông rất rộng lớn.
Hàn Mạn Mạn bỗng nghĩ đến việc cũng đi tìm hiệu trưởng.
Cô ta muốn nuôi lợn.
Sau khi Hàn Mạn Mạn đề nghị muốn dựng một chuồng lợn, hiệu trưởng nhìn cô ta một lúc lâu...
Ông không muốn phụ sự nhiệt tình của cô giáo Hàn.
Nên đành dẫn Hàn Mạn Mạn đến chỗ Thẩm Bác Quận.
Thẩm Bác Quận vừa nghe đến việc nuôi lợn thì lạnh lùng nói: “Nuôi lợn thì phải dựng chuồng lợn, chỉ riêng việc dựng hàng rào gỗ xung quanh thôi đã không được rồi. Lợn lớn rồi húc gãy hàng rào gỗ, lao ra ngoài sẽ khiến bọn trẻ bị thương. Đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Hàn Mạn Mạn nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy thì làm một cái rào chắc chắn một chút là được.”
Hiệu trưởng thấy họ vẫn còn định bàn tiếp thì cười ha ha nói: “Như vậy đi, hai người cứ bàn bạc trước, bàn bạc xong thì nói với tôi một tiếng là được.”
Thẩm Bác Quận cạn lời nhìn bóng lưng hiệu trưởng rời đi, đứng dậy đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: “Cô giáo Hàn, cô muốn xây chuồng lợn này bằng gạch hay bằng đá? Dù xây bằng gì, cũng phải tốn tiền mua về, số tiền này nên tính thế nào đây?”
Hàn Mạn Mạn đi theo sau Thẩm Bác Quận, biết rõ trường học sẽ không thể bỏ số tiền này rồi.
Cô ta thầm tính toán khoản tiền tiết kiệm của mình.
Sau đó mím môi nói: “Tôi bỏ tiền.”
Thẩm Bác Quận đứng ngoài cửa phòng làm việc, gật đầu, nói: “Cô giáo Hàn, nếu đã muốn làm chuồng lợn, thì nhất định phải xây thật chắc chắn, e rằng cần tìm nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp đến xây. Nếu như cô thực sự muốn xây cái chuồng lợn này, có thể đến nhà trưởng thôn hỏi thử xem sao. Nhưng chuồng lợn phải tránh xa phạm vi sinh hoạt của bọn trẻ một chút. Còn những cái khác thì tôi không có ý kiến.”
Hàn Mạn Mạn nghe xong thì gật đầu, ngơ ngác đi tìm trưởng thôn.
Vị trưởng thôn nghe phong phanh được tin cô giáo Hàn muốn xây chuồng lợn, chẹp chẹp miệng, bắt đầu giải thích chi tiết những khoản tiền cần chi cho cô giáo Hàn.
Hàn Mạn Mạn cảm thấy vẫn còn trong phạm vi mình có thể chấp nhận được, lập tức đồng ý.
Cứ như vậy, trường học lại xây thêm một cái chuồng lợn.
Mà tại nơi của những thanh niên trí thức, Lý Hướng Bắc và Vương Dương cũng lên kế hoạch xây nhà.
Quan hệ giữa Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn đến nay đã hơi dịu lại, Lý Hướng Bắc lại đi tìm trưởng thôn.
Anh ta muốn mở rộng sân sau, xây một căn nhà ở bên cạnh.
Điều này có nghĩa là muốn mở rộng sân ra bên ngoài.
Vương Tiểu Mai nghe vậy, hai mắt sáng lên, là người đầu tiên cùng đi đến chỗ trưởng thôn để bàn điều kiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-496.html.]
Phải biết rằng, ban đầu Vương Tiểu Mai suýt làm nổ nhà trưởng thôn mới được xây nhà.
Giờ đây để lão tướng ra trận, đương nhiên là một chọi hai.
Trưởng thôn thấy vậy, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Vì vậy trường học và những thanh niên tri thức đều lập tức trở nên vô cùng sôi nổi.
Vương Tiểu Mai thấy nhà mình lại nhiều thêm một phần sân nữa thì mừng đến quên cả lối về.
Vườn rau của cô ta lại có thêm diện tích rồi.
Sao có thể không vui được chứ.
Dù sao ở bên cạnh có hai người bạn thích ăn rau, cô ta cũng mệt lắm đấy.
Sau khi chuồng lợn của trường xây xong, Hàn Mạn Mạn vui mừng khấp khởi dẫn vài cô giáo đến tham quan.
Lý Hướng Vãn nhìn chuồng lợn, lại liếc nhìn Hàn Mạn Mạn với ánh mắt thương hại.
Lúc này Hàn Mạn Mạn đang vui mừng hớn hở, đương nhiên không nhận ra được.
Nhưng Lâm Ngọc Trúc lại muốn để cô giáo Hàn trở lại với hiện thực một chút.
Cô cười hì hì hỏi: “Cô giáo Hàn, có một câu tôi không biết nên nói hay không.”
Hàn Mạn Mạn muốn nói: Cô không biết thì đừng nói, nói ra nhất định chẳng phải điều tốt lành gì.”
Nhưng Lâm Ngọc Trúc là người thế nào chứ, không đợi Hàn Mạn Mạn bày tỏ quan điểm đã tự mình nói trước: “Cô giáo Hàn, cô tính nuôi mấy con lợn? Số lợn này tính nuôi thế nào? Một con lợn ăn không ít đâu đấy, những ngày cô nghỉ thì ai đến đây cho ăn? Chẹp chẹp, cô giáo Hàn, xin chúc mừng, cô sắp bị lợn, vây, quanh, rồi~”
Vẻ mặt vui mừng hớn hở của Hàn Mạn Mạn lập tức cứng đờ lại.
Cô ta cũng nhận ra mình nghĩ quá đơn giản rồi.
Cô ta suy nghĩ thêm gì đấy rồi cảm thấy không đúng, tức giận sốt ruột hỏi: “Sao cô lại không nói từ trước khi tôi muốn xây?”
Lâm Ngọc Trúc lập tức nhoẻn miệng cười nói: “Nào nào nào, chúng ta bàn bạc về chuyện cùng nuôi lợn đi.”
Hàn Mạn Mạn???
Gì mà cùng nuôi lợn?
Lâm Ngọc Trúc nhìn chuồng lợn, như thể nhìn thấy cảnh có thể công khai thịt một con để ăn vào mùa đông vậy.
DTV
Nghĩ thôi đã thấy vui rồi.
Cùng lúc đó, Vương Tiểu Mai cũng nhìn chuồng lợn với đôi mắt sáng lấp lánh.
Tuyệt vời quá~
Lý Hướng Vãn nghiêng đầu, đã nghĩ đến việc muốn nuôi mấy con lợn rồi.
Cũng không biết một con liệu có đủ cho bọn họ ăn không nhỉ?