Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 596

Cập nhật lúc: 2024-10-13 11:48:29
Lượt xem: 48

Hôm nay mẹ Vương cũng cố ý chải chuốt, còn dùng cả dầu xả, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, gương mặt cũng đánh phấn.

Cha Lâm nhìn thấy gương mặt trắng bệch của mẹ Vương thì lại muốn cười.

Cha Vương cũng có tâm trạng như vậy khi nhìn thấy mẹ Lâm cố ý ăn diện thì cũng muốn bật cười.

Phụ nữ của hai nhà. . .

Kiểu người như cha Lâm và cha Vương, nói thế nào nhỉ, chắc là phải cảm ơn thời đại.

Nếu không có buổi gặp mặt thế này chắc là không lấy được vợ luôn.

Đúng là ngay thẳng.

Nhà họ Vương chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, có chân giò, thịt heo, nhìn qua nhìn lại, toàn là thịt.

Một bàn thịt lớn này là thái độ của bọn họ đối với chị cả Lâm.

Mẹ Lâm nhìn thấy bàn thức ăn này, cảm thấy rất vui vẻ.

Cứ như vậy, cả hai nhà vui mừng ngồi vào bàn.

Lúc này nhà họ Lâm mới biết, nhà họ Vương muốn làm lớn, muốn làm mấy bàn rượu ở trong sân.

Đừng thấy làm mấy bàn trong sân mà coi thường, đó cũng tính là làm lớn rồi.

Những gia đình bình thường sẽ mở tiệc rượu đãi người nhà, tặng ít táo đỏ, bánh kẹo cưới cho người tham gia hôn lễ là được rồi.

Trước đây anh cả Lâm cũng làm như vậy.

Ăn bữa cơm này xong, mọi người cũng cảm thấy hai vợ chồng nhà họ Vương đều là người hiền lành.

Đặc biệt là mẹ Vương, cười dịu dàng, nắm lấy tay của chị cả Lâm mãi không buông, miệng không ngừng nói: "Sau này con chính là con gái ruột của bác, tất cả việc nhà chỉ cần có thể làm là bác làm hết, sẽ không để Ngọc Mai phải động tay vào."

Mẹ Lâm nghe vậy thì cười haha, không đồng tình nói: "Cũng đừng nuông chiều quá, cần làm thì vẫn phải làm."

Mẹ Vương hùng hổ nói: "Tôi đối xử với con trai thế nào thì sẽ đối xử với con dâu như vậy, bà thông gia cứ yên tâm đi. Nhà chúng tôi nhất định sẽ không làm thờ ơ với Ngọc Mai đâu."

Mẹ Lâm cười gật đầu, lòng thấy hơi chua xót nói: "Nếu nó có làm gì không đúng, mọi người cứ tới tìm tôi.

Có chuyện này, đó chính là con gái tôi có làm gì sai thì mọi người cũng không thể đánh nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-596.html.]

Nếu như đánh nó, tôi sẽ không để yên đâu.

Những lời này thô tục này tôi phải nói trước, con cái là thịt trong lòng cha mẹ, cho dù có đánh cũng chỉ có thể do người làm cha mẹ là chúng tôi đánh thôi."

Thấy mẹ Lâm nói chuyện cứng rắn thế này, mặt cha Lâm cũng đỏ lên, "Bà nói chuyện này làm cái gì.

Hai vợ chồng ông Vương không phải là loại người đó, Vệ Binh cũng không phải."

Lâm Ngọc Trúc chớp mắt, lập tức nói: "Chú Vương, thím Vương, mẹ cháu đã cứng rắn cả đời rồi, không thể chịu được con cái của mình phải chịu tủi thân.

Nhà cháu nói những lời này cũng là vì không muốn ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai nhà.

Hai vợ chồng này chung sống có chỗ nào khó khăn, chỉ cần không động tay thì chuyện gì chúng ta cũng có thể dễ dàng thương lượng.

Nhưng nếu dám ra tay đánh chị cháu, đứng nói là mẹ cháu, ngay cả đám chị em chúng cháu cũng sẽ không để yên."

DTV

Chị cả Lâm cúi đầu không nói, trong mắt cũng tràn đầy cảm động.

Lúc này có không ít người ra tay đánh vợ, cho dù là mẹ chồng ra tay đánh con dâu cũng là chuyện thường xảy ra.

Nhắc nhở trước vẫn là chuyện nên làm.

Con gái nhà bọn họ xinh đẹp như vậy, cũng chẳng có gì là sai cả.

Mẹ Vương liên tục gật đầu, vừa cười vừa nói: "Ai u, bà thông gia đúng là thương yêu con cái, tôi phải học tập bà đấy.

Yên tâm, chúng tôi cũng không có thói quen đánh con dâu đâu.

Vương Vệ Binh, hôm nay mẹ cũng nhắc nhở con, dám động tới một ngón tay của con dâu mẹ, mẹ nhất định sẽ lột da con."

Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương lập tức nghiêm mặt nhìn Vương Vệ Binh tỏ thái độ.

Vương Vệ Binh. . .

Gãi đầu, bảo đảm nói: "Bác trai, bác gái, hai người yên tâm, con nhất định sẽ không bắt nạt Ngọc Mai.

Một ngón tay cũng không dám động."

Mẹ Lâm cười gật đầu, lúc này mới thoả mãn.

Một bữa cơm cũng coi như khách và chủ đều vui mừng.

Chờ tới lúc rời khỏi nhà họ Vương, cả nhà họ Lâm đều rất vui vẻ, ngoại trừ chị dâu cả Lâm là Đặng Tiểu Mỹ có chút buồn rầu.

Loading...