Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 685
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:51:47
Lượt xem: 50
Niềm vui sướng khi có nhà không phải trong chốc lát là có thể cởi bỏ.
Hơn nữa còn là tứ hợp viện chân chính.
Nếu không phải có Thẩm Bác Quận và Lý Hướng Bắc ở đây, hai người này có lẽ đã mua một chai rượu về chúc mừng một chút.
Không có tâm trạng để đi dạo thủ đô.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn muốn đi thu dọn nhà một chút.
Hai vợ chồng già chủ nhà nhìn thấy biểu cảm của hai cô gái, cười nói: “Căn nhà này hai người cứ yên tâm mà ở nhé. Tổ tiên của chúng tôi mấy đời đều là người lương thiện, trong nhà từ trước đến nay chưa từng có người c.h.ế.t đột ngột đâu. Không giống một số nhà… Ui, không nói cái này nữa. Hy vọng các cháu đối xử tốt với những căn nhà này.”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn gật đầu cười.
Con trai chủ nhà do dự một lúc mới mở miệng nói: “Nhà của chúng tôi ở Nam Thành còn có một căn đại tạp viện, đã có người thuê hết, mua về rồi thu tiền thuê cũng…”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu mà không cần suy nghĩ.
Đại tạp viện tốt xấu lẫn lộn, loại người gì cũng có, trong ngoài có mấy chục hộ cùng ở.
Anh đuổi người ra ngoài, có khả năng rước lấy sự nóng nảy rồi liều mạng của người ta.
Người ta ghen tị mà chẳng làm được gì.
Không đuổi mà tăng thêm tiền nhà thì cũng rất khó.
Đợi giá phòng càng cao, bọn họ càng không chuyển, thì sẽ có rất nhiều chuyện phải làm.
DTV
Người của một khu tập thể lớn đoàn kết lại đối phó với một gái nhỏ như cô, Lâm Ngọc Trúc nghĩ đã thấy đau đầu.
Căn nhà này hay là thôi đi.
Lý Hướng Vãn vốn dĩ có hơi động lòng, trong nháy mắt hộ gia đình của khu tập thể đã đánh tan suy nghĩ của cô ấy.
Bạn học Thẩm Bác Quận nhìn thấy hai cô gái đều không có ý đồ, cười bất đắc dĩ.
Cũng không có ý định bán.
Tạm thời gác lại đã.
Sau khi đợi đám người người tách ra, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn quay về nhà trong sự vui vẻ, chuẩn bị dọn dẹp nhà mới.
Đến lúc bước vào nhà mới, mới phát hiện…
Có lẽ là công trình lớn.
Nhà ở dường như là vấn đề cần phải giải quyết đầu tiên.
Suy cho cùng vẫn là người trẻ, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn trước kia chỉ nhìn sơ qua, đi vào cửa chính, đi vào cánh cửa mặt trăng bên tay phải còn có một phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-685.html.]
Ở thời cổ đại, hình như là gian phòng của tay sai canh cửa ở lại.
Phòng không to không nhỏ, trống không.
Ngược lại phòng bên trái có tổng cộng ba gian, hình như chuyên dùng để tiếp khách, nhưng cũng giống nhau, không có gì cả.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ, hồi đó người cũng mạnh mẽ, nhìn người ta chuyển đi.
Có một sân nhà nhỏ vây xung quanh góc Tây Nam, Lâm Ngọc Trúc bước qua cửa mặt trăng để vào xem, sân có hơi hoang vắng, giống hệt với gian phòng.
Có lẽ là phòng sách, hiện giờ vẫn trống không như cũ.
Trên xà ngang của phòng còn có một ít mạng nhện.
Không phải là sự nghèo túng bình thường.
Lâm Ngọc Trúc nhìn căn nhà tốt, trong lòng cảm thán.
Có đôi khi, đi thuê nhà có thể cũng là chuyện tốt?
Có hai căn phòng nhỏ dễ thấy ở xa nhất về phía Nam của chái đông chái tây.
Lâm Ngọc Trúc bước vào xem, lúc này mới tìm được nhà bếp.
Chỉ riêng trong bếp đã có ba cái bàn thái lớn nhỏ, gia đình có tiền vẫn cứ là gia đình có tiền.
Nhìn xem cái bàn thái này, hai cái cũng không đủ dùng.
Bên kia hình như là phòng rửa mặt, Lâm Ngọc Trúc hơi nghi ngờ, đây có thể là nhà vệ sinh thời cổ đại trước kia…
Nhà chính cũng trống không, còn không bằng chái tây có giường sưởi.
Tính toán lại, mười nghìn sáu tệ hình như chỉ mua được một phòng thôi liệu.
Căn phòng này có mạng nhện lớn nhỏ, còn trên mặt tường cũng cần quét lại lần nữa, nghĩ lại cũng…
Mua nhà thì sướng nhất thời, bắt đầu thu dọn mới thật sự sướng.
Lâm Ngọc Trúc định ở mái tây trước, tốt xấu gì thì căn phòng này cũng có một giường sưởi, mùa đông nó ấm áp hơn đúng không.
Thế là bèn xắn tay áo lên bắt đầu làm.
Thẩm Bác Quận cũng không biết tìm được cây gậy trúc và cái chổi từ đâu tới, quấn nó lại rồi quét dọn mạng nhện bên trên nóc.
Lý Hướng Vãn chớp mắt nhìn, rồi đi sang nhà của cô ấy bên kia trước.
Chưa bao lâu người đã trở về rồi.
Đứng một bên ra vẻ đau khổ nói: “Nhà tôi bên kia không có giường sưởi.
Mấy ngày này cứ ở phòng khách vậy…”