Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 694
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:52:00
Lượt xem: 31
Lý Bàn Tử thấy người xung quanh ồn ào, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Vương Tiểu Mai một cái, hung ác nói: “Muốn đi học thì mỗi tháng chuyển về nhà hai trăm, bằng không cho cô đẹp mặt.” Nói xong thì chạy như điên.
Thời điểm Lý Bàn Tử xoay người bỏ chạy, hận không thể chạy nhanh rời khỏi nơi đây, quá dọa người rồi...
Lâm Ngọc Trúc tránh ở chỗ tối chậc chậc lắc đầu, anh Bàn Tử rất có khả năng làm ác bá nha.
Mà vị chủ nhiệm kia thấy người ta bị dọa chạy thì thở dài, xoay người nhìn Vương Tiểu Mai đầu tóc lộn xộn, rất là chật vật, ôn tồn nhỏ nhẹ nói: “Lần tới anh ta lại muốn đánh cô, cô cứ hù dọa anh ta.”
Vương Tiểu Mai gật đầu, vẻ mặt bi thương.
Lý Hướng Vãn cười cười cảm ơn với chủ nhiệm, nói: “Chị gái, cảm ơn chị. Vốn dĩ nghĩ rằng chạy đi rồi thì người này không thể đuổi theo. Không nghĩ tới, ngàn dặm xa xôi mà cũng đuổi được tới đây. Cũng không biết làm sao tìm được chỗ bọn tôi ở trọ, làm hại bọn tôi không thể không chạy Đông lủi Tây trốn tránh anh ta. Đợi khi khai giảng...” Tiếp đó thở dài một hơi.
Vị chủ nhiệm kia nhìn hai cô gái đứng ở trong gió lạnh trông rất thê thảm, lại biết các cô ấy đã trúng tuyển đại học thì trong lòng hoàn toàn không có sự phòng bị. Dịu dàng nói: “Nếu như không chê, các cô tới nhà của tôi ngồi một lát đi.”
Vương Tiểu Mai nói lời cảm ơn, cùng Lý Hướng Vãn dìu dắt lẫn nhau, đi theo phía sau người vào sân nhà.
Đợi khi hai người được khách sáo mời vào phòng, hơi liếc mắt nhìn bố cục rồi không tiếp tục đánh giá nữa.
Thái độ của chủ nhiệm Lưu Quế Mai với hai người nháy mắt tốt hơn nhiều.
Rót cho hai người mỗi người một ly nước ấm mới ngồi xuống hỏi: “Nghe ý của các cô là đều trúng tuyển đại học rồi.”
Lý Hướng Vãn gật đầu, nói: “Dạ.”
“Giỏi vậy sao, chỉ là sao lại tìm người như vậy...” Vẻ mặt Lưu Quế Mai đầy tiếc hận nói.
Vương Tiểu Mai uống miếng nước, cảm xúc dường như đỡ hơn ít, sau đó rũ mắt nói: “Năm 70 tôi xuống nông thôn, cuộc sống trôi qua rất khổ, một ngày không kiếm được mấy điểm công, thật sự không chịu nổi nên muốn tìm người gả cho rồi. Vừa hay gặp phải anh ta có điều kiện không tồi, ở trấn trên, còn có công việc ở trạm lương thực. Cũng chẳng cần hỏi thăm đã gả đi rồi. Nào nghĩ tới… Người này trước đó cũng đánh một người vợ đến mức người ta chạy mất, trấn trên không có ai muốn gả cho anh ta, lúc này anh ta mới theo dõi tôi. Một mình tôi rời nhà ra bên ngoài, không có nhà mẹ đẻ ở bên cạnh chỉ có thể để anh ta tùy ý đánh chửi. Vốn dĩ cho rằng thi đậu đại học là có thể… sợ là đời này cứ như vậy thôi.” Sau đó lại thở nhẹ một hơi, mặt đầy đau xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-694.html.]
Lưu Quế Mai nghe xong cũng thở dài, hơi đồng cảm nói: “Phụ nữ chúng ta đúng là khổ mà.”
Lý Hướng Vãn vỗ vỗ Vương Tiểu Mai an ủi nói: “Dù sao cũng sẽ tốt lên thôi. Hôm nay cảm ơn chị. Còn chưa biết gọi chị là gì nữa.”
“A, tôi họ Lưu, tên Quế Mai. Hai người các cô thì sao?” Lưu Quế Mai cười dịu dàng nói.
Lý Hướng Vãn lập tức cười giới thiệu mình cùng Vương Tiểu Mai, sau đó hàn huyên thêm vài câu. Nhìn thấy cũng ổn rồi thì Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đứng dậy tạm biệt.
Lưu Quế Mai nhiệt tình đưa hai cô gái nhỏ ra khỏi sân nhà.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cứ mãi cảm ơn, cảnh tượng rất khách sáo.
Đợi sau khi đưa hai cô gái đi, vẻ mặt Lưu Quế Mai còn tiếc hận, cô gái tốt đẹp vậy, sao lại gặp phải một ông chồng như vậy chứ.
Lắc lắc đầu rồi trở về.
DTV
Mà Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai thấy người đi vào, vội vàng chạy đến chỗ Lâm Ngọc Trúc đang đợi, nở nụ cười cho chiến thắng đầu tiên với Lâm Ngọc Trúc.
Lý Hướng Vãn cười rực rỡ, nói: “Hiện tại xem như quen biết rồi.”
Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, vỗ tay cho hai người nói: “Vất vả rồi, trình diễn như này tôi cũng tưởng thật. Lợi hại, lợi hại.” Cô dường như nhìn thấy vải vóc đang vẫy tay với các cô này.
Vương Tiểu Mai thì lại hừ lạnh một tiếng: “Lý Bàn Tử vừa rồi đá một cước rất nặng.”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn lập tức trở nên hung ác.
Lâm Ngọc Trúc vung bàn tay lên, rất khí phách nói: “Đi thôi, quay về tìm anh ta tính sổ.”