Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 719

Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:51:44
Lượt xem: 51

Đợi sau khi thật sự đứng trưởng cánh cổng tràn ngập hương vị cổ phong của đại học Bắc Kinh, nhìn thấy tấm biển đại học Bắc Kinh, Lâm Ngọc Trúc nhất thời cảm giác như một giấc mộng.

Lão đầu và đại mỹ nữ nhà cô nếu biết cô thi đậu vào đại học Bắc Kinh nhất định vui mừng lắm nhỉ.

Lý Hướng Vãn nhìn tấm biển trên cột, cũng có chút xúc động.

Vương Tiểu Mai thì lại ngây ngẩn ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh trước mắt, reo lên.

“Đây là ngôi trường chúng ta sắp theo học sao?”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: “Ừ.”

“Ôi, chẳng trách ai cũng muốn lên đại học, đại học này tốt thật đấy.” Vương Tiểu Mai kinh ngạc nói.

Hoàn toàn không còn tâm trạng thấp thỏm như lúc ngồi xe buýt nữa.

Có không ít sinh viên cùng vào cổng với bọn Lâm Ngọc Trúc, mọi người mang theo hành lý, tuy rằng mệt, nhưng ngay khi nhìn khung cảnh trước mắt đa số đều vui mừng khôn xiết.

Mọi người mặc dù không có điện thoại, nhưng lại không nhịn được dừng chân ngắm nghía thật lâu.

Một trận gió nhẹ thổi qua, Lâm Ngọc Trúc run rẩy, kéo Vương Tiểu Mai còn đang đắm mình trong mộng tưởng, đi vào cổng.

Đợi khi vào Yên Viên.

Mắt của Vương Tiểu Mai mở to liên tục, bận rộn kinh khủng.

Nơi nơi đều tràn ngập hương vị cổ xưa, làm cô ấy say đắm.

Hồ Vị Danh vào mùa đông vẫn giữ được nét độc đáo vốn có của nó.

Những sinh viên được sớm trở về trường, kết đôi hai hoặc ba người đi tản bộ.

Thậm chí có sinh viên còn không sợ lạnh, ngồi trên tảng đá bên bờ hồ đọc sách.

Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, tốt xấu gì cũng chọn ngày nắng ấm chứ anh bạn.

Cũng có người đứng ở đất trống đọc thơ ca.

Ánh mắt Vương Tiểu Mai sùng bái, dừng lại rất lâu nhìn cả buổi.

Bạn sinh viên đó đang đọc bài

DTV

Giọng đọc rõ ràng, trầm bổng du dương, nhiệt tình mạnh mẽ.

Thu hút không ít sinh viên dừng chân thưởng thức, đợi cậu ta đọc xong mọi người vỗ tay rộn rã.

Mặt Vương Tiểu Mai đỏ ửng, cổ vũ nhiệt tình nhất.

Đọc diễn cảm hay thì hay đấy, nhưng hơi lạnh…

Bạn sinh viên này đọc xong thì nhường chỗ cho một bạn khác lên đọc thơ tiếp.

Lâm Ngọc Trúc run rẩy, lạnh quá đi mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-719.html.]

Kéo Lý Hướng Vãn muốn rời đi.

Vương Tiểu Mai lưu luyến không rời đi theo sau, lầu bầu nói: “Xem chút nữa thôi mà.”

“Chị Tiểu Mai, điểm danh xong cô muốn xem thì tự chạy đi xem.”

Vương Tiểu Mai dẫu môi, một mình xem thì chán chết.

Đến chỗ điểm danh, ba người chia ra tìm khoa của mình để đăng ký.

Người phụ trách khoa của Lâm Ngọc Trúc là mấy đàn chị và đàn anh, có một đàn chị tết tóc đeo khăn đô đỏ nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc thì mắt sáng lên, tươi cười chào hỏi nói: “Em là học sinh cấp ba mới lên đúng không?”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: “Không phải, em ở nông thôn bốn năm rồi.”

Đàn chị gật đầu, có hơi bất ngờ nói: “Nhìn chẳng giống tí nào.” Trắng trẻo lại còn nhỏ con nữa.

Lâm Ngọc Trúc ngoác miệng cười, “Làm giáo viên ở nông thôn vài năm.”

Đàn chị bừng tỉnh gật đầu, một đàn anh khác tìm thấy thông tin của Lâm Ngọc Trúc, sai khi đăng ký xong thì đưa cho đàn chị xem.

Đàn chị xem xong thì mặt mày vui vẻ dắt Lâm Ngọc Trúc đi đến lầu ký túc xá.

Trên đường đi hai người cười nói không ngớt.

Sau khi đến dưới lầu ký túc xá, đàn chị nói: “Em gái, phòng của em là 203, có cần chị giúp em xách đồ lên không?”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, “Em tự xách là được rồi, không nhiều đồ đâu ạ.”

Đàn chị gật đầu, cười nói: “Đợi em thu xếp xong thì còn phải đi nhà ăn làm thủ tục đấy. Đừng có quên nha.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, đàn chị vẫy tay rồi nhanh chóng rời đi.

Lâm Ngọc Trúc nhìn bóng lưng đàn chị, lòng nghĩ, cũng không biết qua vài tháng nữa mọi người có còn hòa hợp với nhau như thế nữa không.

Dưới sự thay đổi của thời đại, đề tài được bàn luận nhiều nhất trong trường học đó là giữa sinh viên công nông binh và thí sinh tham gia kỳ thi đại học, ai là người có học thức hơn.

Đề tài này tranh luận tới khi tốt nghiệp vẫn chưa tìm ra được ai là người lợi hại.

Có điều ít nhiều gây ra xa cách giữa mọi người.

Đợi Lâm Ngọc trúc xách hành lý lên đến lầu hai, quay đầu nhìn thấy Vương Tiểu Mai.

“Này, chị Tiểu Mai, hai chúng ta có duyên quá nhỉ?”

Vương Tiểu Mai cười ha ha nói: “Cô ở phòng nào?”

“203, cô thì sao?”

“Tôi cũng 203.”

Lâm Ngọc Trúc nhíu mày.

Chà, thế này thì có bạn rồi, chẳng phải cô sẽ được tung hoành trong ký túc xá, không cần sợ ai sao.

Loading...