Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 725
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:51:54
Lượt xem: 46
Phương Phương từ văn phòng đi ra với một khuôn mặt trắng bệch.
Khi đóng cửa còn nghe được chủ nhiệm lớp thở dài.
Mấy giáo viên khác nhỏ giọng nói: “Sinh viên này xem như có tiếng ở giáo sư bên đó rồi.”
“Xem biểu hiện sau này thôi.” Người sau vô cùng bất đắc dĩ nói.
Lồng n.g.ự.c Phương Phương thắt lại một chút, cứ như bị một khối nặng ngàn cân đè lên, nặng nề khiến cô ta không thở nổi.
Có chút sợ hãi, lại có chút ấm ức, ngẫm lại cảm giác xấu hổ buổi trưa, trực tiếp đỏ ửng mắt.
Còn chưa đi học, đã rước lấy tai họa như vậy rồi.
Nhất thời thấy m.ô.n.g lung lại khó chịu.
Khi trở về ký túc xá đi ngang qua tầng hai, ngừng bước chân lại.
Trong lòng tức giận, liền trề môi xông tới phòng 203, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa ra.
Lúc này Thủy Vân Tô đang trải ra giường, lười đứng dậy, ngồi ở một bên duỗi cánh tay trải cuối giường, đầu đúng lúc ở bên ngoài.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cửa đập một cái.
Trực tiếp bùng nổ nói bậy một câu: “Chết tiệt, đứa nào, không gõ cửa đã vào rồi.
Mày ở nhà cũng mở cửa như vậy hả?”
Khỏi phải nói Phương Phương nghe được giọng chất vấn này phản ứng như thế nào.
Nhóm người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cũng mở rộng tầm mắt.
Em gái này tao nhã cả một buổi sáng, khí chất và tư thái kia rất vững chắc.
Sự tương phản lúc này khiến các cô nhất thời cũng có chút đột ngột không kịp phòng ngừa.
Thủy Vân Tô xoa đầu, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, ho nhẹ một tiếng, trên mặt xấu hổ một trận.
Sau đó tức giận trừng mắt nhìn Phương Phương một cái.
Rồi tiếp tục xoa đầu.
Phương Phương muốn nói câu xin lỗi với người ta, nhưng lại cảm thấy xấu hổ và giận dữ khó mà làm nổi.
Ánh mắt trốn tránh, nghĩ tới loại ánh mắt trách cứ hôm nay của chủ nhiệm và lời nói lúc xong việc, ánh mắt khinh bỉ cô ta của mọi người ban trưa.
Mím môi, đôi mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm thẳng vào Lâm Ngọc Trúc.
Vương Tiểu Mai giống như chú khỉ, vèo một cái liền từ nhảy từ giường trên xuống dưới.
Chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào.
Lúc này, sự kích động trong lòng cô ta, không ai có thể cảm nhận được.
Còn Lâm Ngọc Trúc lại là vẻ mặt không thể hiểu được.
Nhốn nháo này từ đâu ra vậy???
Chuyện qua lâu thế rồi, tự dưng lại tìm tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-725.html.]
Chẳng lẽ là cung phản xạ hơi bị dài....
Phan Phượng Quyên cũng đứng dậy, bất thiện nhìn Phương Phương.
Du Thư Hoa lạnh lùng nói: “Bạn học, cô tới là có việc gì sao?”
Phương Phương nhìn từng người đều bắt nạt cô ta, nhất thời nén không được, đỏ mắt gào rống nói: “Tôi tới xin lỗi cô vì hành vi và lời nói hôm nay, tôi sai rồi.
Thế nào, cô vừa lòng chưa.”
Phương Phương nói xong, bộ n.g.ự.c phập phồng lên xuống.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh không tiếng động.
Lâm Ngọc Trúc: ???
Chậm rãi gật đầu, nói: “Ôi dào, không ngờ cô còn đặc biệt tới để xin lỗi nữa.
Vừa lòng, vừa lòng, vô cùng vừa lòng.
Người ấy mà, đâu ai có thể không phạm sai lầm, chớ có để ở trong lòng quá.
Tục ngữ nói hay lắm, biết sai có thể sửa, không gì....tốt đẹp hơn.
Trẻ nhỏ dễ dạy ~”
phản ứng của Lâm Ngọc Trúc không nằm trong tưởng tượng của Phương Phương.
Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức, thiếu chút nữa bị bộ dáng không đứng đắn của đối phương khiến cho tức đến òa khóc.
Trong lòng nghĩ, đây là một tiểu yêu tinh, so với Lý Hướng Vãn còn đồng bóng lẳng lơ hơn.
Rơi nước mắt, liền xoay người đi mất.
Trước khi đóng cửa, Lâm Ngọc Trúc còn lộ cái đầu nhỏ ra, hướng về phía bóng dáng Phương Phương nói: “Bạn học Phương Phương, lời xin lỗi của bạn tôi chấp nhận rồi.
Mọi người sau này gặp mặt vẫn là bạn bè ha.
Một chút việc nhỏ không cần xấu hổ đến khóc đâu.
Tôi cũng không hề để ở trong lòng.
Yên tâm, tôi là một người có tấm lòng rất rộng mở~”
Sau đó, cô phảng phất nghe được tiếng khóc.
Lắc đầu, đóng cửa lại, cùng bạn cùng phòng cảm khái nói: “Các cô nhìn xem, trái tim lương thiện của tôi, đều khiến người ta cảm động khóc luôn rồi.”
Mọi người:...
Vương Tiểu Mai nhớ lại đủ kiểu đã từng trải qua, đột nhiên thấy may mắn, cô ta vẫn luôn có hảo cảm đối với Trúc Tử.
Nếu không, cô ta lúc này còn không biết ra bộ dáng gì.
Đột nhiên ôm lấy Lâm Ngọc Trúc, chân thành nói: “Trúc Tử, con người cô quả thật quá thiện lương.”
DTV
Lâm Ngọc Trúc: ...
Nghi ngờ đối phương đang nói kháy cô.
Mọi người:...