Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 749
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:53:16
Lượt xem: 59
Mẹ Lâm cũng là người thuộc phái hành động, sau khi cúp điện thoại của con gái liền đi đến nhà ga mua vé xe ngày hôm sau.
Đợi khi về đến nhà, cất vé xe đi lại lục tung phiếu gạo và tiền.
DTV
Quay đầu đi tìm bác trai Đặng.
Bác trai Đặng nhìn thấy khuôn mặt gầy ốm của mẹ Lâm, trong lòng chợt thấy chột dạ, khách sáo đưa người vào văn phòng.
Mẹ Lâm lười cả việc hàn huyên, vào thẳng chủ đề muốn mua gạo.
Phiếu gạo không đủ, người làm thông gia như ông làm như thế nào.
Con trai bà hiện tại đang ở Kinh Đô ăn gạo giá cao ít nhiều cũng có trách nghiệm của con gái ông ta.
Bác trai Đặng liên tục đồng ý, nói nhất định sẽ làm tốt, dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên mẹ Lâm trở về.
Tối hôm đó đẩy một chiếc xe gạo con đến.
Đều là gạo tinh chế, ông ta cũng ngại đưa đến gạo thô.
Sự tức giận của mẹ Lâm tích lại nhiều ngày biến mất hơn nửa.
Dọn toàn bộ gạo về nhà mẹ Lâm nói với ba Lâm nói: “Gạo để lại cho ông một ít, ông ở nhà tiết kiệm chút mà ăn. Tôi qua đó không biết khi nào trở về. Con gái tôi nói muốn chiêu đãi tôi một khoảng thời gian. Lát nữa ông gọi Lập Tùng về đi, bảo thằng bé đêm nay ngủ ở trong nhà, ngay mai tiện xách hành lý.”
Ba Lâm gật đầu, nhìn chằm chằm mẹ Lâm dọn dẹp hành lý, nói: “Đừng ở lâu quá. Ngọc Trúc đi học, Lập Dương bận rộn kiếm tiền, làm gì có thời gian chăm sóc bà. Hơn nữa hai đứa nhỏ kia làm gì có chỗ cho bà ở. Ở lâu rồi đứa nhỏ cũng không dễ nói gì.”
Mẹ Lâm liếc mắt nhìn ba Lâm một cái: "Cái ông già mơ hồ này, đừng quản nhiều như vậy.”
Chẳng biết cái gì mà cũng đòi làm chủ cho bà.
Ba Lâm mấp máy miệng hai lần, rồi thức thời không nói.
Thấy ba Lâm còn ngồi bất động, mẹ Lâm nói: “Còn không đi gọi Lập Tùng về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-749.html.]
Ba Lâm liếc nhìn mẹ Lâm hai cái, suy nghĩ thấy cũng không thể trêu vào, đứng dậy chuẩn bị đi tìm con trai cả, người vừa đi tới cửa xoay người còn nói thêm: “Bà gọi con trai về, một mình vợ thằng bé trông nổi Bảo Thù không?” Ba Lâm cũng không phải đau lòng cho con dâu mà ông đau lòng cho cháu gái mình.
Mẹ Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông cứ nghĩ con bé đần lắm ý, chân trước ông vừa gọi Lập Tùng về, con bé ở sau lưng đã mang theo con trở về nhà mẹ con bé rồi. Yên tâm đi, người ta khác có quyết định.”
Ba Lâm nghe vậy thấy cũng đúng, mở cửa đi mất.
Tiếng đóng cửa vang lên, động tác dọn dẹp hành lý của mẹ Lâm hơi dừng một chút, bỏ công việc đang làm xuống, ngồi ở trên giường đất cảm thấy khó chịu.
Không nỡ xa nhất là Bảo Thù, trông đứa nhỏ từ khi bé xíu đến khi biết đi, bỏ bao nhiêu tình cảm trong đó, sao nói dứt là có thể dứt bỏ được chứ.
...
Mẹ Lâm chân trước vừa lên xe lửa, Lâm Ngọc Trúc đằng sau đã gọi điện thoại cho chị hai Lâm.
Vừa nghe mẹ Lâm đã lên xe lửa, Lâm Ngọc Trúc không nói hai lời đã cúp điện thoại.
Vui vẻ đi học.
Chị hai Lâm ở đầu khác của điện thoại: ...
Không sao cả, bên này của cô vẫn còn ba mà. Mọi người, tương lai còn dài.
Dáng vẻ Lâm Ngọc Trúc lúc này đang rất rạng rỡ, khiến cho toàn phòng ngủ đều biết mẹ Lâm sắp tới.
Cũng chính lúc này mới biết em trai Lâm Ngọc Trúc cũng tới.
Phan Phượng Quyên còn cười nói: “Cậu như này cũng tốt, đi học còn có người ở cạnh.”
Lâm Ngọc Trúc đắc ý nói: “Đương nhiên, tôi là trái cây ngon ngọt nhất trên cây của nhà chúng tôi, nên cần coi trọng một chút. Đừng nói tôi khoác lác, tôi ở trong mắt mẹ tôi quý như nhãn cầu đó.”
Vương Tiểu Mai tình cờ đi xuống từ tầng trên cùng, nghe được lời này, gần như nhún vai.
Thi Chiêu Đệ ghen tị hâm mộ ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Trúc ở kia khoác lác.
Du Thư Hoa hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Nếu như cậu lại tiếp tục trốn tránh tập thể dục buổi sáng như vậy nữa, thì trái cây ngon ngọt này sớm muộn gì cũng xẹp lép.”