Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 800
Cập nhật lúc: 2024-10-16 10:51:52
Lượt xem: 57
Mã Đức Tài sợ hãi trợn trừng mắt, nuốt một ngụm nước bọt, thái độ thay đổi trong chớp mắt, nghiêm chỉnh nói: "Học, em nhất định sẽ học thuộc lòng."
Lâm Lập Dương nhìn Lâm Ngọc Trúc và Mã Đức Tài một cách khó hiểu, cũng không biết hai người đang chơi trò gì, không dám hỏi mà cầm bảng trong tay lên nghiêm túc học thuộc lòng.
Lâm Ngọc Trúc lại lấy ra hai cuốn bảng biểu, ăn xong cơm trưa liền vội vàng quay về trường.
Buổi tối ba người Lâm Ngọc Trúc quay về, trong tay có thêm một chiếc roi da, đứng trước mặt hai người, bá khí vung roi lên, hung hăng hỏi: "Sao rồi, đã học thuộc lòng chưa?"
Hai cậu học sinh cá biệt đều gật đầu, thể hiện rằng đã học thuộc.
Lâm Ngọc Trúc lấy bảng biểu ra bắt đầu kiểm tra, sai một câu đánh một cái, chẳng bao lâu sau cũng đã học thuộc toàn bộ.
Lâm Ngọc Trúc rút từ trong một chồng giấy ra bảng giá thu mua, đưa cho hai người nói: "Hai người ra ngoài thu mua đồng nát, nếu không nhớ thì lấy bảng này ra. Giá mua vào chỉ được phép thấp hơn giá này, không được cao hơn, bằng không mệt c.h.ế.t đi sống lại để làm gì chứ? Những thứ có thể cân thì phải cân cẩn thận hết cho chị, những thứ không cân được thì tính ra, cũng phải mua vào giá thấp, đừng có làm việc theo tâm trạng. Người ta nói vài câu dễ nghe là hai người liền tăng thêm tiền, có còn muốn kiếm tiền nữa không hử?"
Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương thành thật gật đầu.
Lâm Ngọc Trúc tay nắm roi da, lại đào tạo tạm thời một phen.
Mã Đức Tài tươi cười hớn hở nói: "Chị Trúc, cả ngày đi làm mệt mỏi, trở về còn phải làm bảng biểu này, bảng biểu kia thì mệt lắm!"
Lâm Ngọc Trúc không thèm nâng cả mí mắt, lạnh lùng nói: "Bảng biểu chị đã vẽ cho em rồi, điền thế nào chị sẽ dạy, em chỉ phải điền số thôi, mệt đến đâu được chứ?"
Mã Đức Tài: Hi hi hi.
Lâm Ngọc Trúc cầm roi da, gõ thật mạnh lên bàn: "Nửa tháng sau chúng ta sẽ tổng kết số liệu, khoảng thời gian này hãy thành thật làm theo lời chị đi!"
Mã Đức Tài lập tức gật đầu đồng ý.
Lâm Lập Dương nhìn chằm chằm bảng biểu không nói gì.
Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, vẫy chiếc roi da chuẩn bị đi.
Chỉ nghe thấy Mã Đức Tài nói thầm với Lâm Lập Dương: "Dáng vẻ này của chị cậu, tại sao tôi lại cảm thấy rất quen mắt nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-800.html.]
Anh ta vừa nói như vậy, Lâm Lập Dương cũng cảm thấy hơi quen thuộc, không khỏi rơi vào trong hồi tưởng.
Lâm Ngọc Trúc quay người lại, đôi mắt sáng lấp lánh, nói: "Sao thế? Hai đứa bị ai bắt nạt rồi sao? Cũng cầm roi da đánh hai đứa? Nào lại đây, nói chị nghe đi, để chị còn cảm ơn người ta."
Mã Đức Tài bỗng nhiên hiểu ra, ồ một tiếng, sau đó ngậm miệng tuyệt không nhắc đến nữa, mất mặt quá mà!
Lâm Lập Dương lặng lẽ đứng dậy chuồn đi mất.
DTV
Bọn họ cứ thế mà giải tán một cách vô vị.
Thời gian từ từ trôi, nửa tháng chớp mắt đã qua.
Sạp hàng nhỏ của cha Lâm về cơ bản đã đi vào quỹ đạo.
Chè lạc lại thêm ba bốn bình, một buổi sáng là có thể bán hết.
Nước ô mai vẫn duy trì một vò rượu lớn.
Chỉ có ngày nghỉ mới làm nhiều nước ô mai một chút.
Như vậy đã khiến cha Lâm rất vừa lòng rồi, thu nhập một tháng hơn một nghìn là điều mà ông nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Buổi tối khi đi ngủ với mẹ Lâm, ông còn nhắc mãi: "Việc này nếu như làm hai năm là chúng ta có thể tự mua một căn nhà rồi nhỉ?"
Mẹ Lâm đùa nghịch tấm vải vụn trong tay, gật đầu nói: "Nhà nhỏ sân nhỏ như thế này chắc là có thể mua được. Ai dô, lão Lâm, sao thế? Muốn tự mua nhà rồi sao?"
Cha Lâm mấp máy môi, đắn đo một hồi mới mở miệng nói: "Có tổ ấm của riêng mình vẫn thiết thực hơn. Lúc có xích mích với con cái, chúng ta còn có nơi để đi. Cứ nói hai vợ chồng Lập Tùng ấy, tính cách này của bà có thể sống lâu ở nhà chúng sao? Lập Dương sớm muộn gì cũng phải lấy vợ. Con gái cũng phải lấy chồng. Ở nhà ai cũng như vậy thôi."
Mẹ Lâm đặt vải vụn trong tay xuống, nhìn cha Lâm rồi cười nói: "Lão Lâm, thấy ông thường ngày khô khan ít nói, sắp già rồi lại có ý kiến hay đấy!"
"Ý kiến hay không ý kiến gì chứ, tôi sống thế nào cũng được, đây chẳng phải là tôi sợ bà phải chịu ấm ức hay sao?" Cha Lâm nhỏ giọng nói.
Mẹ Lâm nhìn cha Lâm, vẻ mặt cảm động, bà cảm thán: "Bọn trẻ trưởng thành rồi thì không thuộc về chúng ta nữa."