Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 804
Cập nhật lúc: 2024-10-16 10:51:58
Lượt xem: 67
Trên đời này có một loại người, đó là luôn có thể gặp được tài vận.
Ví dụ như Mã Đức Tài.
Thu mua phế phẩm rồi quen biết với chủ nhiệm kinh doanh của một xưởng dệt.
Không phải cùng xưởng dệt vải với chị Lưu.
Hai người bình thường gặp mặt sẽ nói vài ba câu khách sáo.
Một lần gặp được Mã Đức Tài, thuận miệng hỏi: "Chú em, tôi thấy cậu ngày nào cũng kéo xe ba bánh, rất hăng hái thu mua. Sao rồi? Có kiếm được tiền không?"
Mã Đức Tài nói, dáng vẻ lưu manh: "Haiz, đủ sống qua ngày thôi, nếu không phải ở bên này có bạn bè để nhờ cậy thì không biết chừng bây giờ tôi còn phải đi xin ăn đó."
Đối phương cười, nói: "Mọi người đều không dễ dàng gì."
"Chỗ tôi chắc chắn không so được với anh, một tháng chắc anh kiếm được không ít nhỉ!"
"Haiz, cậu đừng thấy tôi là một chủ nhiệm nhỏ, thực ra cũng không ổn. Phát cho bộ phận tôi nhiều thì công nhân trong xưởng chắc nghỉ việc hết."
"Vậy thì không công bằng, các anh ngày nào cũng phải chạy ra ngoài, đội mưa đội gió vất vả biết bao. Anh, anh không có chút thu nhập riêng nào sao?" Mã Đức Tài cười hì hì thăm dò.
Sắc mặt của chủ nhiệm kinh doanh kia trầm xuống, nhìn Mã Đức Tài và nói: "Người anh em, tôi là người biết bổn phận, làm sao có thể chiếm lợi ích của đơn vị được."
"Anh, anh hiểu nhầm rồi, chúng ta mua vải cũng phải mua theo giá bình thường chứ, không phải sao!"
Vị chủ nhiệm kinh doanh kia cười, đảo mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Chỗ cậu có đường sao?"
Sau đó hai người thì thầm to nhỏ một phen.
Sau khi Mã Đức Tài trở về, anh ta sốt ruột kéo Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn lại kể chuyện này.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Lý Hướng Vãn, nói: "Em trai cô, cô giải quyết đi!"
Lý Hướng Vãn nhếch miệng cười, trích cho Mã Đức Tài mỗi sấp vải ba đồng tiền hoa hồng.
Trong ba đồng này, anh ta có quyền chia thế nào thì tùy.
Mã Đức Tài nghe vậy thì vui mừng lắm, kéo lấy Lý Hướng Vãn gọi chị gái, thân thiết vô cùng.
Sau đó Lý Hướng Vãn dạy Mã Đức Tài phân biệt vải, mùa này chủ yếu nhập những loại vải vóc nào.
Đầu óc Mã Đức Tài rất linh hoạt, lúc thật sự muốn ghi nhớ thì chỉ một lát là có thể nhớ được hết.
Lâm Ngọc Trúc chống cằm nhìn Mã Đức Tài, lắc đầu cảm thán, người này quả là thần kỳ!
Một nghìn đồng ít ỏi thì kiếm qua loa đại khái, còn những thứ tạp nham này, anh ta lại hết sức phấn chấn mà làm đi làm lại.
Quả là thần nhân!
Bên phía Mã Đức Tài đã đả thông một đường ra, có nghĩa là phía Lâm Ngọc Trúc có thể gia tăng thêm số lượng sản xuất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-804.html.]
Sắp sửa nghỉ hè rồi, số vải vóc này đến thật đúng lúc.
Kỳ thi cuối kỳ nhát mắt đã đến rồi.
Lâm Ngọc Trúc lấy hết hai trăm phần trăm tinh thần để ứng phó.
Vương Tiểu Mai suốt ngày lải nhải ở đó học thuộc lòng, giống như đang niệm kinh vậy.
Bầu không khí căng thẳng khiến cho mẹ Lâm và cha Lâm cũng lo lắng.
Sau lưng, mẹ Lâm nói với cha Lâm: "Thật hiếm thấy, anh nói xem khi đó bọn trẻ đi học đi thi em cũng không lo lắng như vậy. Bây giờ sao đã thi đỗ đại học rồi mà ngược lại em còn thấy hồi hộp lo lắng thế nhỉ."
Cha Lâm:...
Nếu như ông biết thì lúc này ông cũng sẽ không lo lắng hồi hộp như vậy.
DTV
Đợi thi xong kỳ thi cuối kỳ, mọi người cũng bắt đầu thu dọn hành lý.
Trong phòng ký túc 203, người đáng quan tâm nhất chính là Thi Chiêu Đệ.
Cô em này muốn quay về xem thử em gái mình như thế nào rồi.
Những người khác mang vẻ mặt lo lắng, thật sự lo sợ rằng người một đi là sẽ không thể quay trở lại được nữa.
Thi Chiêu Đệ cười bẽn lẽn, nói: "Các chị cứ yên tâm, em lén gặp mặt em gái em thôi, sẽ không để họ biết là em về đâu."
Phan Phượng Quyên gật đầu, nói: "Đây cũng là một cách."
Mấy người cùng tiễn Thi Chiêu Đệ đến nhà ga, lưu luyến chào tạm biệt.
Phan Phượng Quyên vậy mà lại rơi hai giọt nước mắt.
Du Thư Hoa vỗ cô ta, nói: "Sẽ quay trở về thôi."
Mọi người đều trầm mặc không nói gì.
Thi Chiêu Đệ cười cực kỳ rạng rỡ, vẫy tay với mọi người, quay người liền khóc đi về phía nhà ga xe lửa.
Đợi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Thi Chiêu Đệ nữa, Phan Phượng Quyên, Du Thư Hoa và Thủy Vân Tô cũng xách hành lý chuẩn bị về nhà.
Sau khi tạm biệt, Vương Tiểu Mai vừa lắc đầu vừa vui mừng nói: "Cũng may tôi không về thành phố mà là gả cho anh Bàn Tử. Người trong nhà cũng không biết tôi thi đại học. Nếu họ biết được, nói không chừng cũng muốn thế chỗ tôi ấy. Bây giờ nghĩ lại không liên lạc cũng tốt, tôi không cần phải về nhà nữa, ai cũng đừng hòng nghĩ đến thứ mà tôi nên có."
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu nói: "Không phải vậy, cô không về không có nghĩa là họ sẽ không tới. Vẫn phải chuẩn bị sẵn tâm lý." Có chuẩn bị mới không bị bất ngờ không kịp phòng.
Vẻ mặt của Vương Tiểu Mai lập tức khựng lại, nói: "Không thể nào đâu. Có tìm cũng không tìm đến đây được! Hướng Vãn cũng không nói với người nhà đã thi đại học, cô xem chẳng phải cũng không có ai đến tìm sao. Theo lý mà nói, cô ấy cũng nên quay về thành phố rồi."
"Ừm, có lý! Mặc dù cha cô ấy chưa đến tìm, nhưng cô ấy còn một bà mẹ chồng tương lai nữa." Lý Hướng Bắc ngày nào cũng tới.
Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn:...
Nghĩa là không có gì tốt cả.
"Các cô đừng lo lắng, chúng ta cũng chỉ nói vậy thôi, chưa chắc đã thành sự thật."