Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 807
Cập nhật lúc: 2024-10-16 10:52:02
Lượt xem: 32
Người cũng đã đi ra ngoài hết rồi, nhưng những người thuê vẫn chưa giải tán như cũ.
Mà lại thảo luận nói: “Coi như tôi hiểu rồi, con nhóc này chính là không muốn cho chúng ta thuê nhà.”
“Vậy chúng ta vẫn sẽ cứ tiếp tục dây dưa với cô ta.”
“Cầm tiền dây dưa với cô ta à?”
Người thuê nhà khác:...
Mấy người Lâm Ngọc Trúc mang một đám mây đen tới cho những người trong nhà này, rồi lại tới một nhà khác, hô mưa gọi gió.
Sau khi nghe nói giá nhà lại tăng năm hào, mấy người thuê nhà lộ vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Đều rối rít nhìn ra, người ta chính là không muốn cho thuê nhà đàng hoàng.
Khi những người thuê nhà khác cũng đang sầu não, vợ nhân viên Trương của sở quản lý bất động sản gấp gáp đuổi tới.
Mấy người lại dừng ở bên ngoài sân trò chuyện trong chốc lát.
“Đồng chí Lý, tiền thuê phòng lại bị đẩy lên, có phải là quá đắt hay không. Bây giờ nhà chúng tôi cũng không quá giàu có gì.”
Lý Hướng Vãn liếc nhìn vợ nhân viên Trương, dịu dàng cười một tiếng, nói: “Nhà người khác tăng giá, nhà mấy người không cần. Chỉ là, chắc chị đã nhìn ra. Thật sự tôi không muốn cho thuê phòng lắm. Chị dâu, có đôi lời tôi nói, chị đừng cho là tôi đang mượn cớ thoái thác. Chị suy nghĩ thật kỹ đi. Người không lo xa, nhất định sầu gần. Rốt cuộc thì thuê nhà cũng chẳng phải kế hoạch lâu dài. Phân nhà mới là...” Đạo lý đúng đắn.
Hiền nhiên vợ nhân viên Trương là một người thông minh, lập tức hiểu thấu.
Đúng rồi, thuê nhà của người ta thì rốt cuộc cũng là của người ta.
Vẫn là phải ép chồng mình tới đơn vị xin chỉ tiêu phân nhà.
Đây mới là kế hoạch lâu dài.
Nghe là không tăng tiền thuê nhà, vợ nhân viên Trương cười duyên dáng vẫy tay tạm biệt mấy người kia.
Lúc này nhân viên Trương còn đang ở trong văn phòng uống trà, ung dung thong thả, còn không biết nóc nhà lại sắp bốc lửa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-807.html.]
Lần này thu tiền thuê nhà khá thuận lợi.
Bốn người đã về nhà trước giờ cơm trưa.
Quần áo tồn kho không nhiều lắm, hôm nay mẹ Lâm không mở hàng, thấy mấy người đã về, cẩn thận quan sát một phen, không thấy có ai bị thương mới hỏi: “Đã thu lại hết chưa?”
DTV
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: “Đều là hạng người lương thiện, con vừa nói là thu tiền thuê nhà, tất cả đều không ai nói hai lời mà giao nộp.”
Mẹ Lâm nhìn biểu cảm của Lý Hướng Vãn, Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Bắc là đã biết, không thể tin lời này của con gái bà được.
Chỉ cần không đánh nhau là tốt rồi, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của mẹ Lâm cuối cùng cũng được hạ xuống.
Rất vui vẻ chuẩn bị cơm trưa.
Thật vất vả mới có lúc nhàn rỗi, mấy người lại nghĩ buổi chiều sẽ về ngôi nhà ở hoàng thành thu dọn một chút.
Tính toán thì cũng đã có một tháng chưa về rồi.
Chờ sau khi ăn xong, mọi người nghỉ ngơi chốc lát.
Mẹ Lâm xách mấy bao tải lớn từ trong phòng ra, nói: “Hôm nay mẹ lái xe ba bánh đi đi qua đó.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn mấy bao tải lớn, tò mò hỏi: “Mẹ, trong bao tải của mẹ là cái gì vậy?”
“Đến nơi con sẽ biết, được rồi, mau xách lên xe đi.”
Mẹ Lâm càng giả bộ để lừa gạt thì Lâm Ngọc Trúc càng có một loại dự cảm xấu.
Vừa cầm một bao tải lên đã muốn mở ra nhìn thử xem bên trong là thứ gì.
Mắt thấy sắp hiện lên rõ rành trước mắt rồi thì trên tay bỗng đau xót, bị mẹ Lâm đánh một cái, chỉ thấy mẹ Lâm sẵng giọng: “Đừng có lằng nhằng. Mau chuyển đi. có muốn trước khi trời tối trở về ăn cơm tối không.”
Lâm Ngọc Trúc mím môi, không nói lời nào.
Nhất định chuyện này có điểm mờ ám.
Dọc đường đi mẹ Lâm canh phòng nghiêm ngặt không cho Lâm Ngọc Trúc nhìn lén.