Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 812
Cập nhật lúc: 2024-10-16 10:52:10
Lượt xem: 35
Sau một trận cãi vã, bèn bất đắc dĩ nộp thêm năm đồng tiền cọc.
Trong đó có hai nhà thật sự muốn nhanh chóng chuyển đi.
Suốt ngày nghĩ cách làm thế nào để moi tiền trong tay bọn họ.
Một cô gái rất xinh xắn sao lại khiến người ta ghét như thế cơ chứ.
Thu được hai mươi đồng tiền, Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm cất vào trong túi, dáng vẻ này của cô, khiến cho những người thuê nhà rất hoảng.
Cứ có một loại cảm giác tiền vào miệng sói, không lấy về được nữa rồi.
Lâm Ngọc Trúc quan sát sân một chút, phát hiện trong sân còn có mấy cây vẫn chưa bị chặt mất mà giữ lại, liền tò mò hỏi đây là cây gì.
Khi biết hai cái cây đó đều là cây thạch lựu, Lâm Ngọc Trúc ồ một tiếng thật dài, lại thấy quanh cây thạch lựu còn có một ít gạch xanh vây quanh, Lâm Ngọc Trúc nở nụ cười.
Ngày hôm sau dẫn Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương tới chở gạch.
Những người thuê nhà: ....
Này thật đúng là nhạn qua bạt mao*
*Thành ngữ nghĩa là chim nhạn bay qua cũng có thể nhổ lông. Ban đầu được dùng để tả những người có võ công cao siêu, sau đó ẩn dụ cho kiểu người thích lợi dụng, thấy có lợi ích liền tìm cách chiếm lấy.
Chờ chở gạch xong, lại cầm cái cuốc, đào cây.
Con nhỏ của những người thuê nhà thấy các cô muốn đào cây thì không chịu, ở đó khóc cha gọi mẹ thảm vô cùng.
Lâm Ngọc Trúc khẽ ho một tiếng, thầm nói: Tội lỗi.
Sau đó không chút lưu tình chuyển cây thạch lựu đi.
Những người thuê nhà: ....
Trước là gạch sau lại là cây.
Có phải bước tiếp theo muốn dỡ nhà hay không.
Vừa nghĩ đến đây, liền phát hiện hai mắt của Lâm Ngọc Trúc phát sáng nhìn vào nhĩ phòng nhỏ bên cạnh đông tây sương phòng.
Một người thuê nhà khẽ nhắc nhở: “Đây là nhà bếp, dỡ đi rồi chúng tôi nấu cơm thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-812.html.]
“Thế mới nói, mọi người dọn nhanh chút, đừng làm chậm trễ việc tôi dỡ nhà.” Lâm Ngọc Trúc vô cùng thẳng thắn mà nói.
Những người thuê nhà: ....
Căn nhà này thật sự không thể ở nổi nữa.
Còn tiếp tục lằng nhằng, bọn họ đều hoài nghi cô gái này có thể dỡ cả xà nhà mất, không nhìn thấy đang nhìn hả.
....
Những ngày có thể lăn lộn đến gà bay chó sủa luôn rất ngắn ngủi.
Còn hai ngày nữa là thi đại học rồi, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai quyết định gọi điện thoại cho hai người đó.
Về việc ai gọi điện thoại trước, hai người oẳn tù tì.
Vận khí không tồi, Lâm Ngọc Trúc ra kéo thắng bàn tay múp của Vương Tiểu Mai.
Khi điện thoại được kết nối, Lâm Ngọc Trúc lễ phép nói: “Xin chào, tôi muốn tìm Thẩm Bác Quận và Lý Hồng Quân.”
Đối phương bảo cô cúp điện thoại rồi năm phút sau lại gọi tới.
Lâm Ngọc Trúc làm theo lời đối phương nói, năm phút sau lại gọi điện thoại đi.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, liền nghe thấy giọng nói trong trẻo mà ôn nhuận kia: “A lô.”
“Là em đây anh Thẩm.” Lâm Ngọc Trúc ngượng ngịu nói, quay đầu liền phát hiện Vương Tiểu Mai vẻ mặt chế nhạo mà cười cô.
Trợn trắng mắt một cái, không để ý đến cô ta.
Quay người tiếp tục nói chuyện điện thoại với Thẩm Bác Quận.
Biết được là cô, giọng nói của đối phương rõ ràng dịu dàng hơn rất nhiều, mềm giọng hỏi: “Chân còn khó chịu không.”
“Không còn khó chịu nữa, dưỡng rất không tồi, không hề cản trở em lái xe ba bánh chút nào.” Lâm Ngọc Trúc thanh thúy nói.
DTV
Đối phương rõ ràng ngẩn ra một lúc, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Lợi hại vậy sao, đã biết lái xe ba bánh rồi.”
“Dạ.” Ngữ điệu kiêu ngạo của Lâm Ngọc Trúc tưởng chừng như muốn truyền từ ống nghe điện thoại qua đó.
Thẩm Bác Quận không khỏi cong khóe môi, nói: “Cố gắng lái ít thôi, vết thương trên chân còn phải dưỡng thêm.” Chân quan trọng, an toàn cũng rất quan trọng....
Đến bây giờ Thẩm Bác Quận còn chưa quên được dáng vẻ khi lái xe đạp của cô gái nhỏ.