Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 820
Cập nhật lúc: 2024-10-16 10:52:23
Lượt xem: 30
Cũng rất tội nghiệp, Lai Đệ chỉ có một bộ quần áo đang mặc trên người, lúc nào giặt, em ấy toàn phải mặc quần áo của chị gái, bởi vì gầy ốm nên ống quần và ống tay áo phải xắn lên.
Thấy vậy Vương Tiểu Mai cảm thấy chua xót, nhà họ Thi còn nhẫn tâm hơn mẹ của cô ta.
Nếu như Chiêu Đệ không phải là thanh niên tri thức xuống nông thôn, thật sự không biết bây giờ cô ấy phải sống cuộc sống như thế nào.
Hơn nữa, đối với một số người mà nói, xuống nông thôn thực ra không hẳn là chuyện không tốt.
Sau khi bốn người thu dọn hành lý xong, bác gái quản lý ký túc xá còn đi tới chào tạm biệt.
Có lẽ là nhớ tới lúc nãy mới uy h.i.ế.p mấy đứa nhỏ nên hơi căng thẳng, có chút chột dạ.
Quan tâm hỏi: "Thật sự có chỗ ở à? Nếu không thì mai chuyển cũng được."
Nhìn sắc trời đang dần tối, Lâm Ngọc Trúc vừa cười vừa nói: "Thím à, chúng cháu có chỗ ở rồi, mấy ngày qua làm phiền thím rồi."
Chiêu Đệ cũng ngoan ngoãn nói: "Thím, cảm ơn thím."
"Được rồi, các cháu đi chậm thôi, đi đường nhớ cẩn thận." Nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên là do Lai Đệ ở chỗ này đã làm phiền bà ấy rất nhiều.
Lai Đệ nắm tay chị gái, cười cười, chỉ cần có thể rời khỏi chỗ ăn thịt người kia, cho dù có ở hầm cầu với chị em ấy cũng rất vui.
Chiêu Đệ cười dịu dàng với em gái, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy chua xót.
Nếu như không phải em gái tự thả cô ấy đi, có lẽ bọn họ sẽ không đối xử với em ấy như vậy.
Cô mắc nợ cô em gái này rất nhiều.
Bốn người đi trên con đường nhỏ vừa cười vừa nói quay về nhà.
Mẹ Lâm nghe thấy tiếng thì nhiệt tình ra ngoài đón người, nhìn thấy hai chị em thì nụ cười trên mặt liền cứng lại.
Bà nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, hai chị em này lại khiến người ta xót xa như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-820.html.]
Mẹ Lâm tiến lên ôm lấy Lai Đệ, vừa xoa vừa đau lòng nói: "Đứa bé này sao lại gầy vậy chứ?"
Lý Hướng Vãn cũng đi ra, bị cơ thể gầy gò của Chiêu Đệ và Lai Đệ làm cho đau lòng.
Khẽ thở dài một, nói rằng: "Mẹ nuôi, vào nhà trước đi."
"Đúng đúng, chúng ta vào nhà trước. Các cháu ăn gì chưa? Thím đi làm cho các cháu ít đồ ăn."
Chiêu Đệ muốn nói ăn, Lâm Ngọc Trúc lại mở miệng nói trước: "Thím quản lý ký túc xá không cho hai chị em họ dùng bếp lò. Nhất định là bữa tối chưa được ăn gì."
Mẹ Lâm lập tức đi vào nhà bếp hâm nóng lại cơm và đồ ăn.
Tới lúc đồ ăn được bày lên bàn, nhìn hai cái bánh màn thầu, Lai Đệ không dám giơ tay, miệng nhỏ húp từng miếng cháo ngô nóng hổi, ngay cả thức ăn cũng không dám ăn.
Chiêu Đệ cũng giống vậy, hai chị em chỉ húp cháo.
Nhìn hai đứa bé hiểu chuyện như vậy, mẹ Lâm càng thấy đau lòng nhưng cũng rất vui.
DTV
Cầm lấy hai cái màn thầu rồi đưa cho hai chị em, hù dọa: "Mau ăn đi, trời nóng thế này không để lâu được, các cháu giải quyết giúp thím."
"Cảm ơn thím." Hai chị em đồng thanh nói.
"Đừng có khách khí như vậy, mau ăn đi." Nói xong, mẹ Lâm lại đi vào nhà bếp lấy một đôi đũa để gắp rau và đồ ăn cho hai chị em.
Toàn bộ quá trình đều lộ ra gương mặt từ mẫu.
Ăn cơm xong, Lâm Lập Dương và Mã Đức Tài cũng từ nhà máy bên kia trở về.
Lâm Lập Dương thấy Chiêu Đệ thì hơi sửng sốt, cảm thấy hơi quen mắt, luôn cảm thấy là đã nhìn thấy ở đâu đó, một lúc sau mới nhớ ra.
Thì ra là bạn học với chị gái anh ta.
Mã Đức Tài có khác, nhìn thấy hai chị em có quen biết thì cười nói: "Aiyo, thật đúng là có duyên thì sẽ gặp lại nhau. Thì ra người mà chị Trúc nói chính là hai chị em các cô à. Đúng là có duyên. Cũng không uổng cô tôi vì hai chị em các cô mà lỡ mất thời gian mấy ngày."