Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 839
Cập nhật lúc: 2024-10-16 18:36:27
Lượt xem: 41
Việc chuyển nhà diễn ra suôn sẻ không hề xảy ra chút khó khăn nào.
Cuối cùng con trai út cũng có nhà riêng, có thể coi là đã an ổn ở thủ đô rồi.
Tảng đá lớn trong lòng cũng coi như nhẹ hơn một nửa.
Việc còn lại chính là chuyện cưới xin của con trai út và con gái vẫn khiến bọn họ phải bận tạm.
Sau khi rời khỏi văn phòng quản lý nhà ở, ông cụ mở hành lý đưa chìa khóa cho Lâm Ngọc Trúc, nói: "Lúc rảnh rỗi thì gọi người thân bạn bè tới nhà mở tiệc cho náo nhiệt."
Dáng vẻ lừa bịp này khiến Mã Đức Tài bận tâm, kéo ông cụ qua một bên lẩm bẩm một phen.
Khi hai bên chào tạm biệt, Mã Đức Tài vẫn còn giữ biểu cảm ngạc nhiên, lơ ngơ không hiểu.
Nửa tháng sau, Mã Đức Tài dựa theo lời ông cụ kia nói, tới con hẻm được chỉ định để nhặt phế liệu, không ngờ thật sự gặp được một người bán nhà.
Một căn nhà nhỏ có sân vườn riêng khiến Mã Đức Tài vô cùng vui sướng, thế là anh ta lại chạy đi tìm ông cụ kia để hỏi về tiền đồ của mình.
Chỉ là ông cụ kia đã ngao du tứ hải rồi, muốn gặp lại e là rất khó.
Chuyện này khiến mẹ Lâm cảm thấy kinh ngạc, không ngờ ông cụ kia thật sự có bản lĩnh.
Trong lòng không khỏi vui mừng, người ta đã nói căn nhà này đẹp thì chắc chắn là đẹp thật.
Còn con gái bà, chắc chắn sẽ giàu có.
Điều này khiến mẹ Lâm vui sướng tới nỗi mấy ngày không ngủ ngon.
Cha Lâm: ......
Cặp vợ chồng già kiếm tiền ở Bắc Kinh tới nỗi vui c.h.ế.t đi được, quên hết tất cả.
Chị hai Lâm bày tỏ rất phiền muộn.
Cứ ba ngày là lại viết thư tới đây hỏi ngày về.
Phần lớn mẹ Lâm đều để Lâm Ngọc Trúc viết hộ, mấy lời khoác lác này con gái nhà mình rất giỏi.
Đây cũng là lúc Lâm Ngọc Trúc hiểu ra, mẹ Lâm không tự viết thư là bởi vì viết chữ không được đẹp.
Là chủ gia đình thì phải có tôn nghiêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-839.html.]
Không được lộ điểm yếu được mặt con cái.
Về vấn đề này, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy rất buồn cười.
Những khoảng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua một cách nhanh chóng.
Thấy trường học sắp khai giảng, Lâm Ngọc Trúc bèn chuẩn bị tăng thêm không khí cho căn nhà của Lâm Lập Dương.
Cha Lâm muốn ra ngoài bày sạp, tuy rằng chuyện này không được hay nhưng mà kiếm tiền quan trọng hơn.
Mẹ Lâm cũng dứt khoát không tham gia náo nhiệt nữa, để mấy thanh niên trẻ tuổi tự chơi với nhau, có bà già như bà ở đây, mấy thanh niên trẻ tuổi này làm sao mà thả lỏng được.
Lâm Ngọc Trúc bèn gọi Chiệu Đệ và Lai Đệ tới.
Chiêu Đệ cười nói: "Chị Tiểu Trúc, em muốn đưa Lai Đệ đi dạo, thuận tiện mua ít đồ dùng gia đình."
Lâm Ngọc Trúc nghĩ tới việc hai chị em này vì kiếm tiền mà không màng ăn uống, quả thực là chưa từng dạo phố.
Bèn không miễn cưỡng nữa, gật đầu nói: "Đi đường cẩn thận."
Hai chị em cười rạng rỡ, rõ ràng là rất vui vẻ.
DTV
Dường như là bởi vì có hy vọng trong cuộc sống nên tâm trạng của hai chị em đã lạc quan hơn rất nhiều.
Khoảng sân nhộn nhịp bỗng chốc bị trở nên vắng lặng, mẹ Lâm vẫn chưa thích ứng được.
Sau nửa ngày nhàn hạ bèn quyết định đun nước để uống.
Bởi vì tài nấu nướng tiến bộ vượt bậc, bây giờ mẹ Lâm rất thích nấu nướng, gần đây còn đặc biệt thích nấu nước, mấy đứa trẻ đều rất thích uống.
Chuyện này khiến bà cảm thấy vô cùng tự hào.
Khi nước gần sôi, mẹ Lâm nghe thấy trong sân có tiếng động, tâm trạng buồn bực cũng quay trở lại.
Lúc đi ra ngoài liền thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất chỉnh tề, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, khí chất đoan trang còn mang theo chút ngạo mạn, đứng ở giữa sân nhìn quanh ngó dọc.
Từ khí chất và cách ăn mặc có thể thấy rằng đây không phải là một người bình thường.
Khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy mẹ Lâm đi ra, bà ta dò xét vài giây, sau đó mỉm cười mở miệng nói,: "Xin chào, tôi là mẹ của Lý Hướng Bắc."
Thời đại này, ban quản lý khu phố cũng là cán bộ, mẹ Lâm cũng không phải người chưa trải sự đời.
Không hề tỏ ra rụt rè, lịch sự cười nói: “Thì ra là mẹ của Tiểu Lý, tôi còn đang suy nghĩ xem đây là ai, xem ra đều là người quen. Tiểu Lý rất giống bà, mời vào nhà ngồi. "