Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 842
Cập nhật lúc: 2024-10-16 18:36:32
Lượt xem: 51
Thấy đối phương yên lặng, chứng minh là đã nghe lọt những lời này, mẹ Lâm lại ôn hòa nói: “Nói chuyện này cũng không phải là có ý tứ gì khác, chỉ là muốn nói chúng ta làm trưởng bối nói ra những lời này thì rất có thể gương vỡ khó lành (ý chỉ quan hệ rạn nứt, khó hàn gắn được). Nói thật ra thì đứa nhỏ Hướng Vãn này, không cần tôi phải nhọc lòng, một cô gái tốt như vậy, không phải lo không tìm được người thật lòng thích con bé. Còn Tiểu Bắc thì có hơi làm người ta lo âu. Không phải đứa nhỏ này không tốt, chắc chắn tìm đối tượng cũng sẽ rất dễ dàng. Nhưng đứa nhỏ này quá trọng tình cảm, tấm lòng thành thực, mấy tháng nay tôi quan sát, đứa nhỏ này thật lòng thật dạ với Hướng Vãn. Có thể nói ra thì bà sẽ cảm thấy khó nghe, nhưng tôi cảm thấy vẫn có mấy phần đạo lý. Nếu như hai đứa bỏ lỡ nhau, sợ là Tiểu Bắc sẽ bị tổn thương không nhẹ. Bà cũng đừng trách tôi lo nghĩ nhiều, không ai hiểu con bằng mẹ, chắc hẳn là bà cũng hiểu đứa nhỏ Tiểu Bắc này nhất.”
Mẹ Lâm coi như là mẹ nuôi, có mấy lời nên nói ra thì cũng đã nói ra rồi.
Cuối cùng cũng chỉ là một người ngoài.
Nhưng những lời này, mẹ Lý nghe vào thì lại vô cùng phức tạp.
Không ngờ là con trai bà ấy lại không thể rời bỏ cô gái này được.
Mẹ Lâm cười một tiếng, nói: “Em gái à, bà còn chưa từng gặp con bé Hướng Vãn này nhỉ.”
Mẹ Lý gật đầu một cái.
Mẹ Lâm lại kêu mẹ Lý chờ một chút, lấy ra tấm ảnh chụp chung với ba người Lâm Ngọc Trúc ở thôn Thiện Thủy lúc trước.
Đưa hình cho mẹ Lý, thuận tiện chỉ ra người nào là Lý Hướng Vãn.
Mẹ Lý lập tức nhìn xem, biểu cảm thận trọng, cô gái trong hình có cặp chân mày lá liễu, bên dưới là đôi mắt hoa đào tự như hàm chứa vẻ phong tình vạn chủng, dung mạo thoát tục như vậy, coi như là mẹ Lý đã biết vì sao con trai lại bị hớp hết cả hồn thế.
“Tôi làm việc trên đường phố đã mấy chục năm rồi, gặp rất nhiều chuyện nhà chuyện cửa như vậy. Nếu mấy chàng trai trẻ mà thật tâm thích một cô gái, vậy thì có mười con trâu kéo cũng không về được. Bằng không, nếu hai đứa nhỏ này mà không ở bên nhau thì tại sao tôi còn phải lo lắng cho Tiểu Bắc chứ. Tìm thêm một cô gái như vậy cũng không dễ dàng gì.” Chỉ dựa vào dung mạo của con gái nuôi, mẹ Lâm rất có lòng tin.
Nói tới đây, ý tứ trong lời nói của mẹ Lâm đã rất rõ ràng, con gái nuôi của bà có tính cách tốt, tướng mạo đẹp, lại tự chủ, độc lập, không cần dựa dẫm vào nhà họ Lý cái gì cả, nếu như bà cảm thấy đang trèo cao thì chúng tôi cũng chẳng dám trèo lên cành cao nhà bà.
Con gái tốt không cần lo không ai lấy, không có Lý Hướng Bắc thì còn có người khác.
Ngược lại là con trai nhà bà đó, trừ phi có thể tìm được người có tướng mạo đẹp hơn, tính cách tốt hơn con gái tôi.
Nếu không, người bị tổn thương sâu nhất là ai thì cũng khó mà nói được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-842.html.]
Mẹ Lý trì hoãn một hồi, rồi cười nói với mẹ Lâm: “Ngồi nửa ngày thật đúng là làm phiền mà. Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi về trước. Hôm nay tôi cũng đã nhận những lời nói từ tận đáy lòng của bà rồi. Chỉ là, cảm phiền bà chị đừng nói chuyện tôi tới đây cho mấy đứa trẻ biết.”
Không nói gì tức là còn có khả năng, nhưng mẹ Lý nói những lời này thì đã bày tỏ bà ấy đã bắt đầu thận trọng suy sét mối quan hệ của hai đứa, tối thiểu là sẽ không có ý định chia rẽ.
Mẹ Lâm ôn hòa cười một tiếng, nói: “Được, tôi sẽ không nói chuyện này cho đám trẻ biết, đều là người làm mẹ với nhau, ai tìm con dâu mà chẳng phải hỏi thăm đôi chút. Tôi thấy em gái cũng thật sự thích uống canh, hay là lấy một ít về.”
Mẹ Lý:...
Ánh mắt người này cũng độc thật.
Đoán chắc là đã bị nhìn ra, dứt khoát không giả vờ nữa. Mẹ Lý cười một tiếng: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Tôi không rành nấu cơm lắm, đúng lúc mang về cho ông Lý nhà tôi nếm thử chút xem.”
Mẹ Lâm:...
Bà chỉ là khách sáo một câu thôi mà.
Hai người hiểu rõ suy nghĩ của nhau mà lại không nói toạc ra cùng cười một tiếng,
Mẹ Lâm cũng thật sự múc một nồi canh nhỏ cho mẹ Lý, tìm túi lưới đựng vào.
Mẹ Lý cười vui vẻ tiếp nhận, ra gần tới cửa mà hai người vẫn đều khách sáo với nhau.
DTV
Đợi người đã đi xa rồi, mẹ Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng: “Lại còn tốn một cái nồi đất nữa chứ.”
Bà nói xem...
Mà mẹ Lý đã đi xa đang xách nồi đất còn rất vui vẻ, luôn cảm thấy đã thắng được một trận.
Con trai bà ấy cũng bị người ta coi là thằng ngốc rồi, lấy một nồi canh cũng không quá đáng.