Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 874
Cập nhật lúc: 2024-10-17 06:11:33
Lượt xem: 63
Mẹ Lâm cũng tiến lên trước khuyên nhủ: “Đúng rồi, nói với con là bọn mẹ trở về từ trước cũng không phải là để con tới làm việc nặng nhọc, đứa trẻ trong bụng mới là quan trọng.”
Chị cả Lâm ôn hòa cười một tiếng, nói: “Cũng không bận rộn gì cả, chỉ là mỗi ngày làm một vài việc nhà, không mệt mỏi đâu ạ.”
Mẹ Lâm kéo con gái cả qua nhìn bên trái một chút, bên phải một hồi, thấy khí sắc, mọi thứ của con gái đều rất tốt thì mới yên lòng.
Ánh mắt của chị cả Lâm rơi lên người Dương Liễu, hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi đều cười khách sáo với nhau một tiếng.
Mẹ Lâm kéo tay Dương Liễu giới thiệu: “Đây chính là Tiểu Liễu.” Quay đầu lại giới thiệu với Dương Liễu: “Đây là chị cả của Lập Dương.”
Hai người lên tiếng chào nhau.
Lúc này Thẩm Bác Quận đang giúp Lâm Ngọc Trúc cùng cất ga giường, chăn, chị cả Lâm quan sát một hồi, trong mắt là sự tán thưởng, chỉ dựa vào phong thái hiên ngang, vẻ ngoài ngời ngời khí phách của đồng chí Thẩm đã thành công làm cho chị cả Lâm thán phục vô cùng.
Trong lòng thầm nghĩ, em gái nhà chị thật là có mắt nhìn người.
Lâm Ngọc Trúc cũng cười hì hì giới thiệu đồng chí anh Thẩm cho chị cả.
Giới thiệu xong, cả nhà cũng đều đi vào trong phòng.
Vừa mở cửa ra nhìn, trong phòng ngoài phòng đều đã được quét dọn qua một lần, mẹ Lâm kéo con gái cả ra không biết nên nói gì cho phải.
Chị cả Lâm cười giải thích: “Ngày thường con rể của mẹ cũng phụ giúp con quét dọn, con không phải cực nhọc gì cả.”
“Sau này không được như thế nữa, chuyện này bảo mẹ chồng con phải cảm thấy thế nào.” Mẹ Lâm không đồng ý nói.
Chị cả Lâm cười một tiếng, hiển nhiên là không nghe lọt.
Sau khi nhìn kỹ, thấy không chỉ có phòng được quét dọn sạch sẽ, mà bộ chăm đệm hỉ, vừa nhìn cũng đã biết là đặc biệt chuẩn bị cho tân hôn của đôi vợ chồng son.
Mẹ Lâm vội vàng cầm ra hai trăm đồng từ trong túi đưa cho chị cả Lâm.
DTV
Chị cả Lâm không lấy, nói: “Là con rể của mẹ mua, những thứ này chúng con đều mua với giá thấp, không tốn bao nhiêu, cứ coi như tâm ý của người làm chị như con đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-874.html.]
Mẹ Lâm mới không thèm tin những lời này, sẵng giọng: “Mau cầm lấy, con có thể chuẩn bị hết chăn mềm cũng đã là tâm ý rồi, tiền mẹ phải đưa. Vừa quét tước, lau dọn xong, bây giờ lại cầm tiền mua này mua kia, chuyện này mẹ chồng con sẽ thấy thế nào. Chẳng phải sẽ nói con chỉ lo cho nhà mẹ ư?”
Lâm Ngọc Trúc ngồi ở bên cạnh cười hì hì nói: “Chị cả hãy mau nhận đi, bây giờ cha mẹ chúng ta là tiểu tài thần rồi đấy, có nhiều tiền lắm.”
Chị cả Lâm không từ chối nổi, chỉ có thể nhận lấy tiền.
Chăn mềm đều đã được chị cả Lâm phơi phóng, cả nhà chỉ cần may ga trải giường lại là được rồi.
Vì để buổi tối ngủ ngon giấc, phụ nữ trong nhà ngồi trên giường bắt đầu bận rộn.
Dương Liễu tay chân nhanh nhẹn cởi giày lên giường, cũng may cùng, lúc này mẹ Lâm cũng không ngăn cản, thấy con dâu út là một người cần mẫn thì trong lòng khá vui vẻ.
Than đá trong nhà đều là chị cả Lâm cầm tới từ nhà chồng, cha Lâm lấy sổ than cầm từ nhà đi dẫn Lâm Lập Dương và Thẩm Bác Quận đi chở than.
Chờ khi chở than về còn không quên lấy hai sọt cho con gái lớn trả lại cho nhà chồng.
Sắp tới giờ cơm tối thì anh cả Lâm mới tới.
Cả một nhà ba người mà chỉ có mình anh tới, mẹ Lâm mong chờ nhìn ra sau lưng anh, vẻ mất mát trong mắt cũng không giấu được.
Cô cháu gái do một tay mình nuôi lớn là người cụ bà nhớ nhung nhất.
Anh cả Lâm vô vị giải thích: “Buổi tối Tiểu Mỹ làm thêm giờ, không qua được.”
Mẹ Lâm gật gật đầu, cũng không có tâm tình nói chuyện.
Lâm Ngọc Trúc thì lại nghiêm trang hỏi: “Bình thường anh cả đều không dẫn theo con bao giờ sao? Vì công việc nên chị dâu không thể tới, vậy thì anh dẫn theo đứa nhỏ tới là được rồi.”
Anh cả Lâm có hơi sửng sốt, giờ mới hiểu được mẹ Lâm thất vọng chính là vì không nhìn thấy đứa nhỏ, nhưng mở miệng thì lại không biết nói cái gì.
“Được rồi, ăn cơm đi.” Mẹ Lâm nói.
Lâm Ngọc Trúc đột nhiên hiểu được tâm tình của chị hai Lâm.