Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 905
Cập nhật lúc: 2024-10-17 06:12:21
Lượt xem: 37
Nhờ ánh sáng của đồng chí lão Thẩm, chị Chu không chỉ thái độ tốt, cũng không sai bảo cô nữa, rảnh rỗi còn kéo cô nói chuyện phiếm mấy câu.
Sự thay đổi này khiến cho Lưu Xuân Phương có chút m.ô.n.g lung không hiểu, lén nhỏ giọng hỏi: “Sao chị Chu lại đột nhiên đối tốt với cô như vậy?”
Lâm Ngọc Trúc sờ cằm suy nghĩ hồi lâu, nói: “Có thể là thái độ chân thành của tôi đã làm chị ấy cảm động?”
Thấy dáng vẻ tự luyến này của Lâm Ngọc Trúc, Lưu Xuân Phương cười một cái, liền không nói thêm gì về vấn đề này nữa.
Đối phương không muốn nói, hỏi cũng như không.
Lâm Ngọc Trúc uống nước rồi nhìn Lưu Xuân Phương một cái, văn phòng của các cô thật là quá quá quá hài hòa rồi.
Nhân lúc nghỉ trưa, Lâm Ngọc Trúc gọi điện thoại tới đơn vị của Phan Phượng Quyên, hẹn tối nay cùng nhau tụ tập, chị đại sảng khoái đồng ý.
Chờ đến khi tan làm, Lâm Ngọc Trúc vô cùng vui vẻ đi đến quán lẩu nhà mình.
Thấy người đều chưa đến, cô đi đến cửa hàng đối diện xem doanh số bán hàng.
Lật xem sổ sách một chút, hiện giờ bụng của Dương Liễu càng ngày càng to lên, mắt thấy cách ngày dự sinh chẳng còn mấy tháng nữa, Lâm Ngọc Trúc quan tâm nói: “Thật là vất vả cho em rồi, mang thai mà Lập Dương còn ngày ngày chạy ở bên ngoài, không thể ở bên cạnh em được.”
Trong mắt Dương Liễu toát ra một cỗ ấm áp, cười nói: “Anh ấy đến bên đó cũng ngày ngày gọi điện thoại cho em mà.
Chỉ là mang thai thôi, đâu cần phải anh ấy bên cạnh mỗi ngày, hơn nữa còn có cha mẹ của chúng ta chăm sóc cho em.
Thấy em xách phích nước mẹ đều không cho xách, khắp trong ngõ em là người sống cuộc sống nhàn hạ nhất rồi.”
Lâm Ngọc Trúc thấy Dương Liễu không giống như giả vờ, cười nói: “Vui vẻ là tốt, trong thời kỳ mang thai nhất định phải duy trì tâm trạng vui vẻ. Nếu như có gì không vừa lòng thì nói với chị, dựa vào giao tình của chị với cha em, cái gì cũng đều có thể giải quyết cho em.”
Dương Liễu cười hì hì gật đầu, càng thêm yêu thích người chị chồng này.
Lúc này mẹ Lâm vừa hay từ đối diện đi qua, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc liền cười nói: “Hướng Vãn và Tiểu Mai đều đến rồi, kí túc xá của các con muốn tụ họp sao?”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng nói: “Hôm nay có một nhân vật đặc biệt tới, còn phải gọi mẹ là chị nữa kìa. Đến lúc đó giới thiệu cho mẹ làm quen ha.”
Mẹ Lâm vui mừng, nói: “Vậy được, chút nữa mẹ liền đến quán lẩu, gặp mặt nhân vật đặc biệt mà con nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-905.html.]
Lâm Ngọc Trúc nhoẻn miệng lộ ra hàm răng trắng sáng, cười vô cùng không có ý tốt: “Được ạ.”
Lại xem sổ sách kĩ càng một chút, lúc này mới trở về quán lẩu.
DTV
Vừa vào quán liền trông thấy cha Lâm đang đứng ở quầy vội vàng đưa rượu cho khách, ngọt ngào gọi một tiếng: “Cha.”
Khiến cho cha Lâm thấy vui mừng: “Mau vào phòng bao đi.”
Lâm Ngọc Trúc cười, vui vẻ đi vào phòng bao.
Sau đó Thủy Vân Tô và Du Thư Hoa cũng cùng nhau đi vào, hai người tới quán cũng không ít lần, chào hỏi một tiếng với cha Lâm, ngựa quen đường cũ đi đến hậu viện, tự đi tìm phòng bao.
Thấy người đi vào, Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Hai vị mỹ nữ mau vào đi.”
Sau khi Du Thư Hoa tốt nghiệp liền vào làm ở đài truyền hình, làm một phóng viên.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Chị Thư Hoa, làm phóng viên như thế nào vậy, có chuyện nào thú vị có thể kể không?”
“Không thể kể, không thể kể, thiên cơ không thể tiết lộ.” Du Thư Hoa uống trà, vẻ mặt cao thâm nói.
Trong lúc mọi người nói chuyện phiếm, Phan Phượng Quyên cũng đã tới.
Du Thư Hoa nghiêm mặt, nói: “Lần nào cũng là cậu làm giá nhất, để cho chúng tôi đợi ở đây suốt nửa ngày, chút nữa phải tự phạt ba ly.”
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Chị Thư Hoa gần đây uống không ít hả, lời nói phạt rượu này mở miệng liền nói ra.” Chủ đề xoay chuyển, có ý ám chỉ nói: “Phải nói trong phòng này người nên bị phạt nhất hẳn là Tô đại mỹ nhân.”
Du Thư Hoa có hứng thú, vẻ mặt tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Thủy Vân Tô đỏ mặt, trách mắng nhìn Lâm Ngọc Trúc, nói: “Đừng nghe cậu ấy nói linh tinh.”
Lâm Ngọc Trúc rất không phục, vừa định nói chuyện, mẹ Lâm liền bưng một nồi lẩu cười ha hả tiến vào phòng bao.
Nhóm người đồng thanh gọi: “Dì.”
Mẹ Lâm cười ha ha gật đầu, Lâm Ngọc Trúc vội vàng thu dọn bàn, để dễ đặt nồi lẩu.