Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 942
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:59:30
Lượt xem: 27
Lâm Ngọc Trúc nâng mắt nhìn về phía chị dâu cả, khách sáo cười một tiếng.
Nhìn cô em chồng vừa có chút xa cách lại vừa mang theo chút hào quang, khí chất, chị dâu cả Lâm không thể không thừa nhận.
Nhà bọn họ và những anh em này đúng là rất không giống nhau...
Chị dâu cả Lâm lại nhìn dáng vẻ dè dặt vuốt ve cây piano của Bảo Xu, trong lòng có hơi chua xót.
Ban đầu rốt cuộc là vì để tốt cho con, hay là đã làm lỡ mất đứa nhỏ đây.
Từng người từng người đều sống tốt như vậy, duy chỉ có nhà bọn họ, ít nhiều trong lòng chị dâu cả Lâm cũng hiểu rõ.
Chờ khi cả đại gia đình cùng nhau ăn uống ở nhà hàng, quả nhiên Tiểu Bảo Xu đã thơm bà nội một cái, giòn giã nói cảm ơn: “Cháu cảm ơn bà nội ạ.”
Mẹ Lâm ôm Tiểu Bảo Xu, vẻ mặt vô cùng hiền dịu, hòa ái nói: “Tới thủ đô với bà nội nhé?”
Chị dâu cả Lâm nghe được những lời này, lồng n.g.ự.c căng thẳng, nhưng Tiểu Bảo Xu lại lắc lắc đầu: “Bà nội, cha mẹ ở đâu thì cháu sẽ ở đó.”
Mẹ Lâm khẽ vuốt tóc Tiểu Bảo Xu, nói: “Vậy khi nào trưởng thành rồi, lên đại học thì thi vào thủ đô có được không?”
Tiểu Bảo Xu gật gật đầu: “Dạ được.”
Lần nữa tạm biệt quê cũ, không chỉ có hai người anh cả và chị cả tới, mà các họ hàng cũng cùng tới tiễn đưa.
Bây giờ mẹ Lâm đã có tiền, tâm thái cũng khác hẳn, nhà ai thật sự gặp khó khăn thì cũng sẽ cho vay để giúp đỡ đôi chút, lại bởi vì có Lâm Ngọc Trúc kiêu ngạo khí phách làm cho người ta phải kính phục ở đây, nên khi các họ hàng nói chuyện cũng đều biết uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.
Có thể nói là lần này trở về mọi người chung sống vô cùng hài hòa, thân tình rất nồng hậu, nhìn đám người đông đúc tới tiễn biệt.
Lâm Ngọc Trúc nói với con gái nhà mình: “Nhìn xem, nhân duyên của mẹ với bà ngoại con tốt biết bao. Mọi người đều rất lưu luyến bọn mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-942.html.]
Tiểu Đào Đào chớp mắt một cái, gật gật đầu: “Dạ, bọn họ cũng vô cùng không nỡ xa con.”
Thẩm Bác Quận không khỏi phì cười nhìn một lớn một nhỏ, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều.
Chắc chắn rồi, vợ và con gái nói cái gì cũng đều đúng.
Đợi khi trở về thủ đô, mẹ Lâm và cha Lâm nghỉ ngơi hai ngày, đột nhiên ban đêm lại hơi mất ngủ.
Mẹ Lâm nói với cha Lâm: “Thật ra thì cuộc sống của hai vợ chồng thằng cả cũng rất tốt, nhưng nếu so sánh với những đứa trẻ khác thì cuối cùng vẫn là Bảo Xu phải chịu uất ức.”
Cha Lâm gật gật đầu: “Sau này chúng ta quan tâm nhiều hơn tới Bảo Xu là được rồi.”
“Bọn nhỏ đều có bản lĩnh, cũng không cần chúng ta phải quan tâm, tôi nghĩ là, sau này chút tài sản này của tôi cứ chia đều cho đời cháu đi. Cháu trai nội, cháu trai ngoại, cháu gái nội, cháu gái ngoại, đều là con cháu đời sau của chúng ta, dứt khoát cứ chia đều cho mỗi đứa một phần đi.”
Cha Lâm lập tức vui vẻ, nói: “Được, nghe theo bà.”
Mẹ Lâm thở dài: “Căn nhà này... sẽ để lại cho Bảo Xu nhé?”
“Được, nghe bà. Bà cũng đừng có suy nghĩ nhiều như vậy nữa, quan trọng nhất là hai chúng ta cứ sống thật tốt thêm hai ba chục năm nữa, tôi còn chưa sống đủ với bà đâu.”
Mẹ Lâm nhìn cha Lâm đã bắt đầu có tóc bạc, mắt có hơi âm ẩm: “Thoáng cái mà chúng ta đã già như vậy rồi.”
“Ở trong mắt tôi, bà chưa bao giờ già đi.” Cha Lâm vui tươi hớn hở nói.
“Đã già như vậy rồi mà còn không đàng hoàng, con gái út chính là giống ông.”
“A a, đúng, giống tôi.”
DTV
“Đừng có mơ.”