Xuyên Vào Truyện, Ta Ôm Chặt Huynh Trưởng - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-30 05:33:55
Lượt xem: 103
Tiểu Phiến cầm hộp đồ ăn quay trở về Di Hoà Viện, lúc ấy Lý Lệnh Uyển còn đang ngủ, Tiểu Ngọc ngồi trên ghế cạnh đầu giường.
Tiểu Phiến vội vàng mở nắp hộp đồ ăn ra, nàng ta lấy chén canh gừng lớn từ trong hộp cẩn thận đi tới, khom lưng nhẹ giọng kêu Lý Lệnh Uyển:
" Tiểu thư, tiểu thư, nô tì đem canh gừng đến cho người, mau uống khi còn nóng."
Kêu vài tiếng Lý Lệnh Uyển mơ màng mở mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn mặt Tiểu Phiến tựa như không biết nàng ta là ai.
Tiểu Phiến bị Lý Lệnh Uyển nhìn chằm chằm, trong lòng liền cảm thấy có điểm kỳ lạ. Giọng nói run run nói lại lần nữa: " Tiểu thư, canh gừng đây người mau uống khi còn nóng"
Lý Lệnh Uyển thu hồi ánh mắt, Tiểu Ngọc đứng lên đỡ nàng ngồi dậy dựa vào đầu giường.
DTV
Vừa nãy nàng cảm thấy choáng váng, trong lòng chỉ nghĩ buổi tối hôm qua không phải nàng còn thức đêm viết truyện sao? Như thế nào vừa mở mắt liền nhìn thấy một tiểu nha hoàn đứng trước mặt mình?
Sau đó nàng mới chợt nhớ, ai nha, nàng đã xuyên vào đây mười ngày rồi, muốn trở về thời gian lúc xưa thức khuya viết truyện là chuyện không thể?
Tiểu Phiến cầm muỗng đút canh gừng cho Lý Lệnh Uyển, sau khi nàng uống hai muỗng liền nhíu mày, nàng đưa tay đẩy ra: " Đưa chén canh gừng cho ta"
Nàng cầm chén canh gừng cực kỳ nhanh chóng uống cạn một hơi, Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc há hốc mồm trợn mắt chăm chú nhìn nàng.
Canh gừng đúng là khó uống a, uống một ngụm thôi cổ họng liền cảm thấy nóng rát. Nếu để Tiểu Phiến đút từng muỗng, nàng không dám đảm bảo bản thân mình có thể kiên trì uống được mấy muỗng, vì vậy dứt khoát ngưỡng cổ uống cạn một lần cho bớt việc.
Uống xong chén canh gừng lớn, nàng đem chén trong tay đưa cho Tiểu Phiến.
Tiểu Phiến đưa tay run rẩy nhận lấy. Ngày xưa tiểu thư là người rất khó chiều. Có lần bị cảm lạnh lão thái thái phân phó người đem đến cho tiểu thư chén canh gừng, chỉ vì một chén canh gừng nhỏ mà tiểu thư bắt các nàng hầu hạ đến nửa canh giờ, đâu giống như hôm nay sảng khoái uống cạn một chén canh gừng lớn.
Mắt thấy Lý Lệnh Uyển lại muốn nằm xuống ngủ, Tiểu Phiến vội hỏi một câu: " Tiểu thư, người không dùng bữa tối sao?"
Lý Lệnh Uyển nhắm mắt lại lắc đầu: "Không dùng." Bụng nàng đã chứa toàn canh gừng còn chỗ nào trống để ăn cơm a.
Tiểu Phiến vâng một tiếng, đem cái chén không trong tay ra ngoài rửa sạch rồi cất nó đi. Sau đó nàng ta chợt nhớ đến chuyện lúc nãy, lại đi vào trong nhẹ giọng nói với Lý Lệnh Uyển: " Tiểu thư, vừa rồi ở phòng bếp nô tì nghe thấy Cẩn Ngôn hầu hạ bên người của đại thiếu gia đang tranh cãi cùng Trương tẩu tử."
Trong lòng nàng ta căn bản cũng hơi lo sợ, nghĩ rốt cuộc có nên đem chuyện này nói cho Lý Lệnh Uyển biết hay không.
Nhưng ngay sau đó nàng ta lại nghĩ mấy ngày nay tiểu thư đối với đại thiếu gia hình như rất quan tâm, vì vậy vẫn nên nói cho tiểu thư biết thì tốt hơn.
Quả nhiên, vừa nghe đến ba chữ đại thiếu gia này,Lý Lệnh Uyển vừa nhắm mắt muốn ngủ lại mở mắt nghiêng đầu nhìn Tiểu Phiến, giọng khàn khàn hỏi nàng ta: " Bọn họ vì chuyện gì cãi nhau."
Vừa mới uống canh gừng xong nên giọng nói của nàng hơi khàn khàn. Tiểu Phiến thấy nàng hỏi, vội miệng năm miệng mười đem chuyện vừa rồi ở phòng bếp kể cho Lý Lệnh Uyển nghe: "....Nô tì nghe ý tứ của Cẩn Ngôn chính là Trương tẩu tử không chỉ cắt xén phần ăn mỗi ngày của đại thiếu gia, còn cắt bớt luôn than củi để đốt cho mua đông nữa. Chỉ sợ hiện tại chỗ đại thiếu gia đã không còn than củi để dùng, cả ngày phải chịu lạnh"
Thời tiết giá rét như vậy nước còn đóng thành băng, nếu không có than củi để đốt mỗi ngày thì phải sống như thế nào? Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc chợt suy nghĩ một chút liền không khỏi cảm thấy trên người rét run.
Mà lúc này trong lòng Lý Lệnh Uyển lại thật phấn khởi, ha, ông trời lại cho nàng cơ hội rồi. Buổi sáng mới tặng áo ấm cùng giày, giờ lại đưa than củi qua đó, nàng không tin nội tâm lạnh như băng của Lý Duy Nguyên còn không bị nàng làm tan chảy.
Vì thế nàng liền phân phó Tiểu Phiến: " Ngươi đi đến cạnh sương phòng, lấy củi dùng đủ cho năm ngày đem đưa qua cho đại thiếu gia đi."
Từ hôm qua sau khi biết ngân lượng từng ấy năm tích góp của bản thân quá ít, Lý Lệnh Uyển liền xem xét thật tốt trên dưới Di Hoà Viện, rốt cuộc nàng còn có chút " tài sản" đó là những gì đỡ phải không biết rõ mình có những gì, nếu bị người khác lấy đi một chút mà nàng còn chẳng hay biết.
Mà hôm qua lúc xế chiều nàng có đi xem xét xung quanh, nàng nhìn thấy bên cạnh sương phòng có một gian nhà nhỏ khi đi vào bên trong thì chất đầy than củi.
Bên trong đó chính là một phần than củi được cung cấp dùng vào mùa đông của các thiếu gia tiểu thư của Lý phủ, còn có Chu Thị kêu người đưa thêm đến đây.
Của hồi môn của Chu Thị là một thôn trang, mỗi lần đến cuối năm sẽ có trang chủ đem vật phẩm đến cho Chu Thị, trong đó tất nhiên là có than củi.
Mà Chu Thị lại đau lòng cho người nữ nhi duy nhất của mình, cho nên Chu Thị luôn bảo người đưa đến đây loại than tốt nhất.
Lý Lệnh Uyển so với các thiếu gia tiểu thư trong Lý phủ này, nàng là người có nhiều than củi nhất. Không nói chỉ dùng đủ cho chính mình, còn có thể dùng đủ cho cả mùa đông của Lý Duy Nguyên.
Cho nên Tiểu Phiến khó hiểu hỏi: " Tiểu thư, vì sao người chỉ đưa than dùng đủ năm ngày cho đại thiếu gia?"
Nàng hoàn toàn có thể bảo hai bà tử đến đây, lập tức liền khiêng mấy bó củi đi qua đó, đem tất cả số than củi đưa đến thì mua đông năm nay hắn không còn lo không đủ dùng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-truyen-ta-om-chat-huynh-truong/chuong-15.html.]
Lý Lệnh Uyển chớp hai đôi mắt quay đầu nhìn về cửa sổ. Nếu nàng nói những lời này cùng Tiểu Phiến, thì Tiểu Phiến sẽ cảm thấy thế nào?
Lập tức Tiểu Phiến sẽ đem hết số củi cần dùng cho mùa đông đưa cho Lý Duy Nguyên, sau này nàng biết lấy cớ gì để tiếp xúc với Lý Duy Nguyên đây?
Cứ nhớ đạo lý chuyện gì cũng phải hoà ái, giống như mượn một quyển sách liền tạo cơ hội mượn thêm lần hai.
Mà đưa than củi cũng giống như vậy. Trước tiên đưa củi dùng đủ cho năm ngày qua, chờ thêm năm nay nữa lại đưa tới tiếp, như vậy không chỉ có lý do lôi kéo Lý Duy Nguyên, còn làm cho trong lòng hắn sinh ra ảo giác. Xem xem nàng chính là đang để ý đến mình, lại còn lấy than của chính nàng chia sẻ cho mình dùng.
Nhưng nàng vẫn thể hiện vẻ mặt không tốt cùng Tiểu Phiến, chỉ hàm hàm hồ hồ nói: "Ngươi nghe ta đi đều không sai đâu."
Tiểu Phiến không dám hỏi lại, xoay người liền hướng bên phải đi đến căn nhà nhỏ chứa than củi.
Nhưng Lý Lệnh Uyển gọi nàng ta lại: " Thôi, hiện giờ đã trễ rồi, sáng sớm mai ngươi nhớ nhanh chóng đem qua đó."
Mùa đông trời thường tối sớm, tuy rằng mới là giờ Dậu nhưng bên ngoài trời đã chuyển tối. Lý Lệnh Uyển trong lòng thầm nghĩ, nếu y như lời Tiểu Phiến vừa nói, chi phí hằng ngày của Lý Duy Nguyên đều bị bọn hạ nhân tự ý cắt xén có lẽ buổi tối hắn phải dùng nến thắp sáng, nến cũng không chiếu sáng được nhiều.
Như vậy ban đêm trời lại lạnh không có củi đốt càng không có đèn dầu chiếu sáng, có lẽ trời tối Lý Duy Nguyên sẽ lên giường ngủ sớm.
Tốt xấu gì nằm trong chăn cũng ấm áp hơn một chút. Nếu bây giờ kêu Tiểu Phiến đem củi qua, chẳng phải lại quấy rầy giấc ngủ của hắn?
Nói không chừng hắn sẽ không ngồi dậy mà đi mở cửa, đến lúc ấy chẳng phải Tiểu Phiến lại phải đi tay không một chuyến sao.
Hơn nữa trời đã tối bên ngoài gió tuyết lại lớn, Tiểu Phiến chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi, nếu để nàng đi ra ngoài một mình cũng không an toàn, cho nên cứ chờ ngày mai đưa sang cũng được.
Lý Lệnh Uyển nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Nàng chợt nhớ đến chuyện cây nến, nàng liền phân phó Tiểu Phiến một câu: " Sáng sớm ngày mai ngươi nhớ đưa than đến cho đại thiếu gia cũng nhớ đưa thêm mấy cây nến"
Tiểu Phiến đồng ý. Lại là một đêm tuyết lặng lẽ rơi. Ngày hôm sau Lý Lệnh Uyển tỉnh dậy liền cảm thấy trong người vẫn không khỏe.
Hôm qua nàng uống một chén canh gừng lớn như vậy mà bây giờ giọng nói vẫn cứ khàn khàn. Dùng canh gừng cũng không có hiệu quả gì, đầu đau như còn không nói trên người thì nóng như lửa đốt.
Nhưng cũng may đầu óc vẫn còn tỉnh táo, trong đầu vẫn không quên một chuyện. Chỉ là Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc đứng nhìn một bên nhìn bộ dạng nàng như vậy, trong lòng bọn họ cực kỳ lo lắng cùng sợ hãi.
Gương mặt tiểu thư đỏ bừng. Tiểu Ngọc nơm nớp lo sợ hỏi Lý Lệnh Uyển: " Tiểu, tiểu thư, hay là để nô tì đi báo với lão thái thái một tiếng để lão thái thái mời đại phu đến xem bệnh cho người?"
Nếu không tiểu thư sẽ bị sốt đến c.h.ế.t mất, thì đám nô tì như các nàng làm sao gánh nổi.
" Không cần" Lý Lệnh Uyển lưu loát dứt khoát cự tuyệt, " Qua hai ngày tự nhiên sẽ khỏe lại."
Cảm mạo thôi mà, uống thuốc bảy ngày cũng tốt không uống thuốc bảy ngày cũng sẽ khỏe lại, nàng không muốn uống thuốc đắng a.
Đời trước nàng uống thuốc đắng một lần, lúc ấy làm nàng thật khổ sở khó có thể nuốt xuống, cho nên cái mùi vị này nàng thực sự không muốn thử lại lần nữa đâu.
Tiểu Ngọc không còn cách nào, đành phải hỏi lại nàng: " Tiểu thư, hay nô tì đem đồ ăn sáng tới cho người, người có muốn dùng một chút không?"
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy Tiểu Ngọc đi lấy đồ ăn sáng đem đến, tuy có một đĩa mì xào cùng một đĩa bánh bột đường phèn, nhưng Lý Lệnh Uyển cảm thấy quá nhiều dầu mỡ không muốn ăn, nàng chỉ ăn hai muỗng cháo trắng rồi thôi.
Nàng quay đầu nhìn đến Tiểu Phiến đứng ở một bên, liền nói với Tiểu Phiến: " Nơi này đã có Tiểu Ngọc, ngươi mau đi đưa than củi cùng nến cho đại thiếu gia đi"
Dừng một chút, nàng lại chỉ vào đĩa bánh bột đường phèn, nói: " Nhân tiện đem cái này cho đại thiếu gia luôn."
Tiểu Phiến dạ một tiếng. Sáng sớm nàng ta liền lấy than củi cùng nến bỏ vào sọt nhỏ thu xếp thật tốt. Bởi vì chỉ đem than củi dùng cho năm ngày cũng không nhiều lắm, nàng ta nhẹ nhàng cầm đi.
Đem theo một sọt củi còn có sáu ngọn nến, năm cái bánh bột đường phèn, Tiểu Phiến gõ cửa tiểu viện của Lý Duy Nguyên.
Lần này không giống như lần trước, chỉ là lần trước gõ cửa mãi bọn họ vẫn không chịu mở cửa, lại để nàng và tiểu thư đứng ở bên ngoài hứng gió lạnh. Bất quá nàng chỉ mới gõ cửa vài cái, Cẩn Ngôn liền ra mở cửa, còn hỏi nàng đến đây làm gì.
Tiểu Phiến bảo mình được Tam tiểu thư phân phó đến đây đưa đồ cho đại thiếu gia. Cẩn Ngôn liền quay đầu vào trong viện kêu: " Thiếu gia, là nha hoàn của tam tiểu thư, phụng mệnh tam tiểu thư đến tặng đồ cho ngài"
Dù gì nàng cũng đến đây tặng đồ, nhưng hình như Cẩn Ngôn không có ý định muốn mời nàng vào trong.
Tiểu Phiến cảm thấy bất mãn lẩm bẩm hai câu. Nàng cũng hiểu được việc đại thiếu gia không muốn người ngoài đi vào viện, cho nên sự khó chịu liền biến mất.
Cẩn Ngôn cẩn thận vào phòng truyền lời lại với Lý Duy Nguyên. Một lúc sau, một thân ảnh mặc áo ấm bông màu xanh đen, chân đi đôi giày da hươu từ trong phòng bước ra, đứng trước cửa tiểu viện.