Xuyên Vào Truyện, Ta Ôm Chặt Huynh Trưởng - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-10-30 05:40:37
Lượt xem: 57
Chờ đến khi Lý Lệnh Uyển đi theo Song Hồng cùng hai bà tử kia tới Thế An Đường, thì tất cả mọi nơi trong Thế An Đường đều đã được thắp đèn sáng trưng giống như ban ngày vậy.
Nhưng trong trí nhớ của Lý Lệnh Uyển, có một lần buổi tối nàng đến đây thăm Dương Thị, thì ở nơi đây chỉ thắp vài ba ngọn nhìn rất lung linh, mà chẳng hề giống như hiện nay.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển chợt có chút hoài nghi, bất quá lúc này nàng vẫn hiểu rõ bản thân mình tốt nhất không nên hỏi lung tung điều gì.
Vừa rồi trên đường đi đến đây, thì nàng đã dùng đủ mọi cách để hỏi thử Song Hông, rằng tại sao trễ thế này rồi mà lão thái thái lại tìm nàng có chuyện quan trọng gì vậy.
Nhưng Song Hồng dường như cố ý không muốn trả lời vấn đề này của nàng, Song Hồng chỉ nói: " Chờ tiểu thư đến chỗ lão thái thái thì sẽ biết ngay."
Bởi vì những lời nói mơ hồ đó của Song Hồng, cho nên Lý Lệnh Uyển có trực giác lần này Dương Thị kêu nàng đến đó chắc chắc đã có chuyện gì xảy ra.
Bằng không, tại sao thái độ của Song Hồng đối với nàng lại kì lạ như vậy, hơn nữa Song Hồng còn dẫn theo hai bà tử đi cùng.
Việc kỳ quái hơn chính là hai bà ta cứ đi bên trái và bên phải của nàng, giống như đang đề phòng nàng bất thình lình sẽ chạy trốn mất.
Hiện nay lại thấy Thế An Đường được thắp đèn sáng trưng như thế kia, vì thế Lý Lệnh Uyển không tránh khỏi trong lòng chợt cảm thấy bất an.
Thế nên nàng vội suy nghĩ kỹ lại trong đầu, gần đây mình có làm việc gì chọc ghẹo đến ai hay không, nên mới khiến Dương Thị tức giận kêu nàng tới nơi đây để trách mắng.
Nhưng rõ ràng mấy ngày nay nàng rất ngoan ngoãn mà, cũng chẳng làm cái gì chọc giận Dương Thị.
Lo trái nghĩ phải nhưng nàng vẫn không tìm ra vấn đề nằm ở đâu, cho nên nàng tự nhủ với bản thân mình rằng, nếu cứ mãi lo nghĩ như vậy cũng vô dụng thôi chờ khi đi đến nơi ấy thì cứ gặp chiêu nào phá chiêu đó.
Vì thế nàng liền ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng đi theo Song Hồng vào Thế An Đường, sau đó lại đi tiếp vào phòng gặp Dương Thị.
Lúc này bà đang ngồi ngay ngắn trên giường La Hán, mà kỳ lạ là hai bên trần nhà trong phòng cũng được thắp đèn sáng chói, nhìn vẻ mặt bà vô cùng nghiêm túc làm người khác nhìn thấy thôi cũng đã đủ sợ hãi.
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy bộ dạng đó của Dương Thị, khiến tim nàng đập nhanh hơn một nhịp, nhưng ngay sau đó trên mặt nàng vẫn mỉm cười, theo sau nàng tiến hai bước đến chỗ Dương Thị, lại ngoan ngoãn kêu một tiếng: " Tổ mẫu."
Nhưng Dương Thị lại không lên tiếng đáp lời lại, bà cứ nhìn chằm chằm vào mặt nàng giống như trên mặt nàng có dính thứ gì đó vậy.
Bây giờ Lý Lệnh Uyển càng cảm thấy bất an hơn, nhưng nàng vẫn cố cười tươi, hỏi: " Tổ mẫu, bà kêu Song Hồng tỷ tỷ gọi cháu đến đây là có chuyên gì vậy ạ?"
Dương Thị cũng chẳng chịu lên tiếng, chỉ là ánh mắt khi bà nhìn Lý Lệnh Uyển thật sâu không thấy đáy, làm nàng cảm thấy bực bội.
Mẹ nó! Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm chửi, ta đã làm gì đến bà mà bà lại nhìn ta bằng ánh mắt kinh khủng như thế, rốt cuộc trong đầu bà đang nghĩ cái quái gì?
Mặc dù trong lòng đang rất bực bội nhưng nàng phải nhịn xuống, sau đó nàng lại tỏ vẻ ngoan ngoan gọi thêm một tiếng tổ mẫu.
Dương Thị cũng chịu động đậy, nhưng chỉ là động đậy để lần hạt chuỗi Phật châu trong tay mình, ánh mắt vẫn quan sát nàng rất cẩn thận.
" Uyển nhi?" Cuối cùng bà cũng mở miệng kêu nàng một tiếng.
Lý Lệnh Uyển tuy cười nhưng trong tâm vẫn đang thầm chửi bà, nàng nói: " Tổ mẫu, cháu đây."
Đột nhiên Dương Thị thở mạnh một hơi, sau đó bà bước xuống từ giường La Hán, tay cầm chuỗi Phật châu chỉ thẳng vào nàng, lại la lớn: " Ngươi rốt cuộc là ai?"
Lý Lệnh Uyển....
Bà nói ta là ai, là thế nào? Ta không phải người thì còn có thể là cái gì.
Lúc này nàng tỏ vẻ như bản thân mình đã bị bà ta dọa sợ, nàng lùi về sau hai bước, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, nàng vừa khóc vừa nói: " Tổ mẫu, cháu, cháu là cháu gái của bà đây mà."
" Ngươi không phải là cháu gái của ta." Dương Thị vẫn hét lớn như cũ, vẻ mặt bà ngày càng u ám nói: " Cháu gái của ta tính tình kiêu căng ương ngạnh, nhưng tại sao chỉ qua một đêm liền trở thành một người ngoan ngoãn hiểu chuyện được chứ?"
Lý Lệnh Uyển...
Chẳng lẽ trở nên ngoan ngoãn hiểu lý lẽ cũng là việc sai trái sao.
" Đó là bởi vì cháu lớn rồi cũng biết suy nghĩ mà." Nàng giải thích, " Cháu gái vì không muốn thấy tổ mẫu nhọc lòng lo lắng cho cháu, vì thế cháu muốn trở thành người ngoan ngoan hiểu chuyện một chút."
Dương Thị lại lắc đầu: " Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời." Bà lại nói tiếp: " Nếu ngươi vẫn không chịu nói thật, được thôi, ta sẽ có cách làm ngươi phải nói."
Nghe Dương Thị nói xong, lập tức trong lòng Lý Lệnh Uyển cảm thấy khẩn trương. Bà muốn dùng tư hình với ta sao? Mẹ nó cãi nhau thì ta không sợ, nhưng ta chỉ sợ bị ăn roi mà thôi.
Nhưng mọi việc đều do nàng suy nghĩ quá nhiều thôi, bởi vì lúc này Dương Thị chỉ dẫn tới một gã đạo sĩ.
Hả, là đạo sĩ thật sao, nàng thầm quan sát gã đạo sĩ đó, trên đầu ông ta đội sen quan, thân khoác thất tinh bào, tay thì lại cầm một cây bạch phất trần, phía sau ông ta còn có hai vị tiểu đạo sĩ nữa, một người thì ôm trong n.g.ự.c thanh kiếm gỗ, người còn lại cầm một cái hồ lô lớn.
Sau đó Dương Thị liền được tiểu nha hoàn đỡ đến chỗ gã đạo sĩ kia, bà cung kính hành lễ còn xưng hô ông ta là Nguyên Diệu chân nhân.
Nguyên Diệu chân nhân vừa phất cây phất trần, vừa xua tay với Dương Thị, nói một tiếng Vô Lượng Thiên Tôn.
Nhìn cử chỉ cùng thái độ của ông ta rất kiêu ngạo tỏ vẻ như bản thân mình là một cao nhân đắc đạo, cứ như chỉ ít ngày nữa thôi, ông ta sẽ nhanh thăng thiên thành tiên không bằng.
Nhưng khi Lý Lệnh Uyển vừa nghe được bốn chữ Nguyên Diệu chân nhân này,nàng liền vô cùng vui mừng.
Trong truyện thật sự nàng có viết đến một nhân vật đạo sĩ như vậy. Cái này không phải gọi là dùng đạo áp đạo sao, nếu đã có một Đại Giác Pháp sư là hoà thượng thì có thể tạo thêm một đạo sĩ để cùng ông ta tranh nhau nói lý lẽ chẳng phải sao?
Bất quá Đại Giác Pháp Sư là một người có trí tuệ, thì cái tên Nguyên Diệu chân nhân này chỉ là dạng người đầu óc tầm thường mà thôi.
Mặc dù ông ta trí tuệ chỉ thuộc dạng tầm thường, nói đúng hơn chính là kẻ lừa đảo, nhưng tốt xấu gì cũng làm không ít chuyện buôn thần bán thánh, cho nên hằng ngày vẫn có một số thiện nam tín nữ thờ phụng ông ta như thần linh.
Chỉ là tại sao Dương Thị lại thỉnh Nguyên Diệu chân nhân này đến đây làm gì? Chẳng lẽ bà thỉnh ông ta tới bắt ma quỷ sao?
Mà nàng nhớ không lầm là tài nghệ bắt ma quỷ của cái tên Nguyên Diệu chân nhân này, hình như chỉ toàn là lừa gạt không thì phải.
Bất quá kế tiếp Lý Lệnh Uyển liền hiểu được Dương Thị mời ống ta đến đây là có ý đồ gì rồi.
Bởi vì giờ phút này Dương Thị đang đưa tay chỉ vào mặt nàng, bà lại còn quay đầu về phía cái tên Nguyên Diệu chân nhân kia, liền nói: "Chân nhân, đây là yêu quái, thỉnh ngài đêm nay dù phải dùng đến bất cứ cách nào, cũng phải thu phục được nó. Lão bà tử này ngày sau nhất định sẽ xây tượng Tam Thanh mà quỳ bái."
Lý Lệnh Uyển...
Rõ ràng nàng nhớ rất kỹ càng, cả buổi hôm nay nàng đâu có làm việc gì quái lạ đâu nhỉ, kể cả lên tiếng giải thích còn chưa kịp, huống hồ chi là làm việc gì kỳ quái?
Nhưng hiện tại nàng đã hiểu hết rồi, thì ra từ đó tới giờ trong lòng Dương Thị vẫn luôn nghi ngờ nàng.
Mà ngẫm kỹ lại thì quả thật tính tình của nàng cùng nguyên thân này khác biệt quá lớn, bởi vì trước kia khi nàng vừa mới xuyên vào đây.
Trong lòng nàng vẫn luôn lo sợ về sau sẽ có kết cục bi thảm như trong truyện, cho nên nàng chỉ mãi tập trung tới việc làm sao để tiếp cận Lý Duy Nguyên thôi, nàng lại quên đi mất chuyện này.
Giờ thì tốt rồi, đã khiến cho Dương Thị nghi ngờ, còn làm cho bà mời đạo sĩ đến trục xuất ma quỷ trong người nàng nữa.
Nhưng trước đó vài ngày Dương Thị vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, tại sao hôm nay đột nhiên bà lại làm ra việc này?
Sau đó Lý Lệnh Uyển đưa mắt nhìn khắp nơi, thì nàng liền thấy Hoạ Bình đang đứng cùng mẫu thân của mình ngay một góc trong phòng, bọn họ từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn nàng.
Khi Hoạ Bình thấy ánh mắt của tiểu thư đang hướng về phía mình, thì liền cảm thấy kinh sợ nhanh chóng quay đầu đi hướng khác, chẳng dám đối mặt với tiểu thư của mình nữa.
Bây giờ trong đầu Lý Lệnh Uyển đã sáng tỏ, thì ra là do yêu tinh Hoạ Bình này gây ra. Nàng quên mất Họa Bình ngày đêm vẫn luôn thân cận bên cạnh nàng, chỉ cần Họa Bình lưu tâm một chút liền có thể phát hiện ra nàng cùng nguyên thân hoàn toàn khác nhau.
Sau đó Hoạ Bình lập tức nói chuyện đó cho Dương Thị biết để lập công, mới sinh ra buổi lễ trừ tà hôm nay.
Họa Bình ngươi tốt thật đấy dám đ.â.m sau lưng ta, Lý Lệnh Uyển nghĩ, có lẽ nàng không thể giữ Họa Bình ở Di Hoà Viện thêm ngày nào nữa.
Sau khi Nguyên Diệu chân nhân nghe Dương Thị nói xong, ánh mắt ông liếc nhìn về phía Lý Lệnh Uyển.
Ngay sau đó ông ta phất cây phất trần trong tay giơ lên chỉ vào nàng, lạnh giọng nói: " Yêu nghiệt phương nào, còn không mau hiện hình!"
Lý Lệnh Uyển thầm chửi trong lòng, ai da da cái đạo sĩ thúi nhà người! Có bản lĩnh ngươi thử làm ta hiện nguyên hình xem, chứ đừng cứ đứng đo khua môi múa mép nữa.
Bất quá ngoài mặt nàng vẫn phải ngụy trang, cho nên lúc này nàng liền khóc lóc như mưa, nàng nhanh chạy đến túm lấy tay áo của Dương Thị nói: " Tổ mẫu, bà đang muốn làm gì vậy? Bà như thế khiến cháu rất sợ hãi."
Nghe Lý Lệnh Uyển nói như vậy, Dương Thị liền lấy cây gậy đang cầm trong tay đập thật mạnh vào tay nàng, khiến nàng đau đến nhẹ răng trợn mắt, cuối cùng buộc lòng phải buông tay áo Dương Thị ra, lùi về sau mấy bước.
" Yêu nghiệt kia, còn không mau rời đi trả lại thân thể cho cháu gái của ta?" Dương Thị lạnh giọng quát.
Bà lại quay đầu nhìn Nguyên Diệu chân nhân cung kính nói: " Thỉnh chân nhân lập đàn làm phép, mau mau thu phục thứ yêu nghiệt này, cứu cháu gái của ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-truyen-ta-om-chat-huynh-truong/chuong-37.html.]
" Lão phu nhân xin cứ yên tâm, bần đạo đêm nay sẽ tiêu diệt con yêu nghiệt này, để nó hồn phi phách tán, không bao giờ có thể hại người được nữa." Sau đó ông kêu hai bà tử đến bắt Lý Lệnh Uyển lại.
Nhưng bây giờ ai mà có gan dám tiến đến bắt giữ Lý Lệnh Uyển kia chứ, cuối cùng Nguyên Diệu chân nhân không còn biện nào khác, đành kêu hai tiểu đồ đệ của mình đến bắt giữ nàng.
Ngay sau đó Lý Lệnh Uyển lập tức nín khóc, nàng mĩm cười nhìn hai vị tiểu đạo sĩ kia nói: " Hai vị tiểu ca ca, các ngươi đừng đến bắt ta nha. Các ngươi chỉ cần nói muốn ta đi đâu thì ta sẽ ngoan ngoan đi theo không cần dùng sức bắt ta."
Vốn dĩ từ khi sinh ra, nàng đã có tướng mạo cực kỳ xinh đẹp kiều diễm động lòng người rồi, cho nên khi nàng cười lên thật giống như đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, hai vị tiểu đạo sĩ khi nhìn thấy người trước mắt đẹp tựa như tiên nữ, khiến bọn họ chợt ngây người, quên luôn cả việc muốn tiến lên bắt nàng.
Nguyên Diệu chân nhân thấy bộ dạng đó của hai tiểu đồ đệ, ông liền thở dài, lạnh giọng kêu một tiếng: " Yêu nghiệt còn muốn ở đây mê hoặc lòng người!"
Ông vừa lạnh giọng nói vừa thét lên kêu hai tiểu đạo sĩ kia, tiến lên bắt lấy hai cánh tay nàng, dẫn nàng đến chỗ ông.
Lúc này Lý Lệnh Uyển cũng không hề có ý định giãy giụa. Bởi vì nàng muốn xem xem, rốt cuộc Nguyên Diệu chân nhân sẽ làm cái quái gì vì với mình.
Dù sao trong lòng nàng cũng đã có cách ứng phó, nếu Dương Thị đã nghi ngờ nàng, bà lại là một người cực kỳ tin vào thần thánh, cho nên cứ để cho Nguyên Diệu chân nhân này lập đàn làm phép đi, trục xuất yêu quái như mong muốn của bà, chỉ có như vậy, bà mới hoàn toàn yên lòng không còn sinh nghi với nàng nữa thì cũng là một việc tốt.
DTV
Vì thế nàng để mặc cho hai vị tiểu đạo sĩ bắt lấy cánh tay mình, đi theo phía sau Nguyên Diệu chân nhân ra ngoài sân viện. Sau đó Dương Thị cũng được Song Hồng cùng Song Dung đỡ ra ngoài.
Vừa mới bước ra ngoài, nàng liền thấy trong sân viện đã bày biện một cái bàn làm phép. Phía trước mặt bàn đặt hai cây đèn cầy màu đỏ nằm ở hai bên, chính giữa đặt một lư hương đồng đã được cắm sẵn ba nén nhan. Trên mặt bàn thì là một chén nước cúng, cùng những lá bùa.
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy những đồ vật này trong lòng muốn cười lăn cười bò. Nhưng mà vẻ mặt bên ngoài vẫn tỏ vẻ như không có gì, nàng giương mắt nhìn Nguyên Diệu chân nhân cười nói: " Chân nhân, ta phải đứng ở chỗ nào thích hợp để cho ngài làm phép vậy?"
Nguyên Diệu chân nhân nghe nàng nói vậy, ông chợt đứng hình trong chút lát.
Hiện tại trong đầu ông lại nghĩ cái thứ yêu nghiệt nhà ngươi thật không sợ ta chút nào sao, chẳng lẽ ngươi là yêu quái có đạo hạnh còn cao hơn cả ta sao?
Nhưng dù ngươi pháp lực cao cường thế nào, thì làm sao chống nổi với những pháp bảo của ta được.
Hai cái pháp bảo mà ông nói đến đang được hai vị tiểu đạo sĩ cầm lấy. Pháp bảo thứ nhất là thanh kiếm gỗ kia, có cái tên thật uy vũ khí phách, gọi là thanh ninh kiếm trảm yêu trừ ma. Còn pháp bảo thứ hai thì cũng có cái tên chẳng thua kém gì cả, nó được gọi là kinh thiên ngạo thế duệ thần hồ lô.
Sau đó Nguyên Diệu chân nhân duỗi tay phải kêu hai đồ đệ của mình nói: " Đem thanh ninh kiếm trảm yêu trừ ma cùng kinh thiên ngạo thế duệ thần hồ lô đến đây cho ta."
Lý Lệnh Uyển nghe ông nói như thế nhịn không được liền phì cười. Lúc trước nàng chỉ tuỳ tiện viết đại hai cái tên cho hai cái pháp bảo của Nguyên Diệu chân nhân này thôi, nhưng không ngờ hôm nay nàng lại được chính mắt nhìn thấy hàng thật giá thật ở ngoài đời.
Nhưng bất quá chúng chỉ là một thanh kiếm gỗ cùng một cái hồ lô bình thường thôi mà.
Chỉ tại cái tên Nguyên Diệu chân nhân kia, đặt cho chúng những cái tên gọi khí phách như vậy, mà cũng đúng thôi thanh kiếm cùng hồ lô của ông ta ngoài được khắc hoa văn còn khảm thêm mấy viên đá quý nhỏ, lại được của những ánh đèn trong viện chiếu lên, nên nhìn chúng sáng lấp lánh, quả thật sáng đến có thể chọc mù mắt người ta.
Dương Thị đã được tiểu nha hoàn đỡ ngồi xuống trên chiếc ghế đặt gần đàn làm phép. Bà nhìn vẻ mặt Lý Lệnh Uyển cười tươi rói, chẳng hề có chút gì sợ hãi, bà khó hiểu liền nhíu mày.
Quả thật lúc trước bà đã cảm giác thấy Lý Lệnh Uyển có chút khác thường. Nhưng bà chỉ nghĩ là do nàng bị ngã trúng đầu, nên khi tỉnh lại mới trở nên ngoan ngoan hiểu chuyện như vậy, mà điều kỳ lạ chính là, tại sao tính tình lại hoàn toàn giống như hai người khác nhau thế kia?
Tuy rằng nàng cũng cực kỳ ngoan ngoãn cùng hiểu chuyện, nhưng người trước mắt này vẫn không phải là cháu gái của mình, chỉ là một con yêu ma nhập vào người cháu gái bà mà thôi.
Dương Thị thà rằng Lý Lệnh Uyển tính tình giống ngày xưa còn hơn bộ dạng ngoan hiền như bây giờ.
Mà kỳ lạ hơn nữa là, tại sao nàng lại không hề có chút gì sợ Nguyên Diệu chân nhân, hay vì do đạo hạnh của nàng qua cao cường, cũng có thể căn bản nàng không hề bị yêu ma nhập vào người, cho nên khi thấy sự việc như vậy chỉ muốn đùa giỡn một chút mà thôi?
Nếu quả thật nàng chỉ vì cảm thấy thú vị, nên mới muốn đùa giỡn một chút, vậy chẳng phải là bà đã nghi oan cho nàng bị yêu ma nhập rồi sao?
Dương Thị tự hỏi bản thân mình rằng, bà đang là cái gì vậy? Lại nghi ngờ cháu gái ruột của mình bị yêu ma nhập, lại còn đối xử với nàng như thế nữa chứ?
Trong lòng Dương Thị bắt đầu do dự, rốt cuộc có nên để Nguyên Diệu chân nhân làm phép nữa hay không.
Sau đó bà liền nhìn đến Hoạ Bình cùng Ngô ma ma đang đứng ở một bên, tiếp đến bà vẫy tay kêu các nàng lại đây, mở miệng hỏi Hoạ Bình: " Ngươi nói tam thiểu thư gần đây rất kỳ lạ, việc này có thật không? Nếu không đúng sự thật, ta đây sẽ lột da của ngươi ra đó."
Họa Bình vừa nghe xong vội quỳ xuống dập đầu với Dương Thị, thề thốt son sắt nói: " Hồi bẩm lão thái thái, tất cả lời nô tỳ nói đều là sự thật, tuyệt đối không dám nói dối. Hôm qua rõ ràng tam tiểu thư khi nhìn thấy những quả đào đó, tiểu thư liền duỗi tay muốn cầm chúng lên ăn, nhưng đột nhiên không hiểu tại sao tiểu thư lại rút tay về, rồi tiểu thư chỉ phân phó Tiểu Phiến cất đi.
Nhưng sáng sớm hôm nay, lúc nô tỳ vào xem thử thì lại mất đi hai quả. Lão thái thái nghĩ thử xem, đồ của tiểu thư ai mà dám đụng tới kia chứ? Hơn nữa buổi tối hôm qua bên cạnh tiểu thư cũng không có ai hầu hạ, như vậy hai quả đào kia chỉ có thể là do tiểu thư ăn."
Theo sau Hoạ Bình lại nói Lý Lệnh Uyển thường đi đến một số nơi mà lúc xưa nàng chưa bao giờ muốn đặt chân đến, cuối cùng còn chỉ tay lên trời thề: " Nếu nô tỳ có một lời dối trá, thì nô tỳ sẽ bị cắt lưỡi, bàn chân bị lỡ loét, kiếp sau đầu thai là súc sinh."
Với lời thề độc như thế, Dương Thị cũng có một chút kiên định với việc làm của mình hôm nay hơn, bà cảm thấy bản thân mình chắc sẽ không nghi oan cho Lý Lệnh Uyển đâu.
Dương Thị còn nhớ rõ Lý Lệnh Uyển không thể ăn đào, lần đó bà chỉ cho nàng một quả đào thôi, sau khi nàng ăn xong suýt nữa thì mất mạng.
Từ sau chuyện đó, nàng vô cùng hoảng sợ, cho nên không bao giờ nàng dám đụng vào đào nữa, cho dù ai lỡ miệng nhắc đến hai chữ quả đào thôi, đều bị nàng kêu người đánh một trận.
Nhưng vừa nãy Họa Bình có nói, khi nàng thấy quả đào không hề có ý né tránh, ngược lại còn lén ăn hai quả, mà tại sao bây giờ lại không hề xảy ra chuyện gì?
Chắc chắn nàng đã bị yêu ma nhập rồi, nếu không kịp thỉnh cao nhân nói không chừng tánh mạng của cháu gái bà ta sẽ bị yêu ma hại chết. Nghĩ đến đây trong lòng Dương Thị lại sợ hãi, bà vội nhìn về phía Nguyên Diệu chân nhân.
Lúc này Nguyên Diệu chân nhân đã bắt đầu làm phép. Ông cầm thanh kiếm gỗ trong tay múa may đủ thứ, trọng miệng cũng niệm chú.
Dương Thị nghĩ vị Nguyên Diệu chân nhân này là người có đạo hạnh cực kỳ cao thâm. Bởi vì bà từng nghe nhiều người trong kinh thành nhắc tới ông ta, bọn họ nói rằng phàm là gia đình nào bị yêu ma quấy phá, thỉnh Nguyên Diệu chân nhân đến làm phép, thì lập tức gia đình liền bình an cùng tai qua nạn khỏi.
Lại nói thêm, ông còn có hai pháp bảo cực kỳ cao siêu, truyền thuyết kể rằng do Nguyên Thuỷ Thiên Tôn làm thất lạc chúng ở nhân gian, cho nên mới lưu lạc khắp nơi, sau đó mới được ông ta thu thập lại.
Mà chúng chính là thanh ninh kiếm trảm yêu trừ ma có thể tiêu diệt hết những yêu quái trong nhân gian, còn có kình thiên ngạo thế duệ thần hồ lô chuyên thu phục hết thảy tất cả yêu ma trong thế gian, chỉ cần một khi yêu quái nài đã bị hút vào hồ lô sẽ liền hoá thành nước.
Giờ phút này, Lý Lệnh Uyển đang xem Nguyên Diệu Chân nhân làm phép, hơn nữa nàng đứng quá lâu nên có chút mỏi chân, ngặt nổi hiện tại ở chỗ này lại không có ghế ngồi, vì thế nàng liền ngồi xổm xuống đất.
Sau đó nàng chống cằm nhìn ông múa kiếm. Lúc này bên cạnh trái phải của nàng đều có hai vị tiểu đạo sĩ đứng sau lưng, bọn họ đang canh chừng nàng, chắc nghĩ rằng nàng sẽ có ý định chạy trốn, nhưng khi hai vị tiểu đạo sĩ thấy nàng hành động tuỳ hứng như thế, bọn họ liền liếc mắt quan sát nàng một lúc.
Dù sao bọn họ cũng đã đi theo sư phụ ra ngoài làm phép không ít, nhưng hôm nay là lần đầu tiên có người khi nhìn thấy sư phụ làm phép mà lại bình tĩnh như thế.
Mà ánh mắt nàng nhìn sư phụ giống như đang xem khỉ làm xiếc vậy,nói không chừng lát nữa nàng còn có thể vỗ tay khen hay đó chứ.
Quả nhiên, sau khi Lý Lệnh Uyển xem một hồi liền vỗ tay khen thật. Lại còn quay đầu nhìn về phía Dương Thị, cười nói: " Tổ mẫu, bà mau nhìn xem người này múa kiếm rất đẹp nha."
Dương Thị hoàn toàn không hiểu được hoàn cảnh tượng trước mắt bà là gì, nhìn dáng vẻ cười nói bình thản của nàng như vậy, trong lòng Dương Thị lại băn khoăn.
Chẳng lẽ bà lại nghi oan cho Lý Lệnh Uyển? Thật sự nàng không hề bị yêu ma nhập vào người, giống như lời vừa nãy nàng đã nói, không muốn bà nhọc lòng lo lắng cho mình, cho nên mới trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện thế kia.
Nguyên Diệu chân nhân khi nghe Lý Lệnh Uyển nói câu đó, khuôn mặt ông liền đen như đáy nồi.
Lập tức thanh kiếm trong tay ông càng run run, miệng niệm lớn thần chú, lại lấy chén nước trên bàn uống vào liền phun đến hai ngọn nến đỏ thẫm, sau đó liền thấy hai ngọn nến kia phực lửa lên cao không dưới ba trượng.
Các nha hoàn bà tử vây xem nảy giờ liền ngây người, sau đó lập tức sôi nổi nói Nguyên Diệu chân nhân quả là cao nhân nha. Thậm chí còn có một vài nha hoàn bà tử quỳ xuống bái lạy.
Lý Lệnh Uyển vẫn trưng ra vẻ mặt nhìn đến phát chán, lòng thầm nghĩ, đúng là mấy kẻ mê tín. Thử đưa nàng làm xem, nàng cũng có thể cho ngọn nến kia phực lên đến ba trượng đấy.
Chắc là bây giờ ông múa kiếm cũng đã mệt rồi, bởi vì Lý Lệnh Uyển thấy Nguyên Diệu Chân nhân trán đã đổ đầy mồ hôi.
Nhưng lúc này bỗng nhiên Nguyên Diệu chân nhân chỉ kiếm về phía Lý Lệnh Uyển, tiếp đến ông c.h.é.m thanh kiếm xuống cách đầu nàng một khoảng, thân hình ông hơi run run, sau đó liền rút kiếm về đặt lên bàn.
Dương Thị vội chạy đến, nôn nóng hỏi: " Chân nhân, rốt cuộc là yêu ma gì vậy?"
Nguyên Diệu chân nhân nâng tay áo chậm rãi lau mồ hôi trên trán mình, theo sau liền tiếp nhận chén nước mà tiểu đạo sĩ đưa qua, hắn uống một ngụm, vẻ mặt nghiêm túc nói: " Là mai tinh nhập vào"
Lý Lệnh Uyển nghe như thế nhịn không được liền muốn cười. Mà nàng không thể cười quá lộ liễu, nên nàng chỉ biết dùng tay che miệng mình lại, nhưng khi nàng cười đến nổi cả bả vai đều run run.
Bất quá trái ngược với vẻ mặt đang cười lén của mình, thì Dương Thị vẻ mặt lại cực kỳ bội phục: " Chân nhân quả thật lợi hại. Cháu gái ta trước kia chính là bị té ngã trong vườn mai."
" Vậy thì đúng rồi." Nguyên Diệu chân nhân gật đầu, vẻ mặt thâm sâu khó đoán nói: " Tất nhiên lúc ấy cháu gái bà bị thương, dương khí suy yếu, nên mai tinh tranh thủ lúc ấy mà nhập vào."
" Cháu gái ta hiện nay còn sống hay không?" Dương Thị lo lắng hỏi, lại nhìn Nguyên Diệu chân nhân hành lễ: " Chân nhân, cầu xin ngài hãy thi triển hết pháp lực thu phục yêu nghiệt kia, nhất định phải cứu sống cháu gái đáng thương của ta."
Nguyên Diệu chân nhân đưa đôi tay, đỡ Dương Thị lên. Ông liền vuốt râu của mình, trấn an bà: " Lão thái thái bà yên tâm. Con yêu nghiệt này hôm nay gặp bần đạo, đó chính là ngày tàn của nó. Vừa rồi bần đạo đã dùng thanh ninh kiếm trảm yêu c.h.é.m trên người nó, hiện tại nó đã mất hết tu vi, chờ lát nữa bần đạo đem kim thiên ngạo thế duệ thần hồ lô thu phục nó, sau đó cho cháu gái bà uống một chén nước bùa, thì đảm bảo cháu gái bà sẽ trở lại bình thường."
Dương Thị nghe xong liền nói ngàn vạn lần cảm tạ với Nguyên Diệu chân nhân, bảo ông tiếp tục làm phép đi.
Nguyên Diệu chân nhân sau khi nghỉ ngơi một lúc, liền kêu đồ đệ đưa hồ lô đến, nhìn Lý Lệnh Uyển hét lớn: " Yêu nghiệt còn không mau ngoan ngoãn chui vào hồ lô này."
Lý Lệnh Uyển cực lực nhịn cười, ngẩng đầu nhìn cái hồ lô trong tay ông, nhưng bỗng nhiên nghe được có người kêu nàng: " Uyển Uyển."
Nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy Chu Thị đang được Thải Vi dìu tới đây, cả người Chu Thị đều run rẩy, trên mặt toàn là nước mắt.
Nhưng lúc này bên cạnh Chu Thị còn có Lý Duy Nguyên. Vẻ mặt của hắn cũng lạnh tanh, trên mặt hắn đằng đằng sát khi,giống như hắn đang muốn đến đây g.i.ế.c người vậy.
Lý Lệnh Uyển thấy dáng vẻ này của hắn làm nàng cảm thấy khiếp sợ. Nàng lập tức đứng bật dậy.