Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Truyện, Ta Ôm Chặt Huynh Trưởng - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-10-30 05:42:45
Lượt xem: 47

Mặc dù kỳ thi đồng đã kết thúc, nhưng Lý Duy Lăng vẫn tiếp tục đến học đường để học tập. Bởi vì hắn muốn cùng Lý Duy Nguyên tranh đấu xem ai tài giỏi hơn, cho nên hắn rất siêng năng học tập, tất nhiên là vì hắn muốn ba năm sau ở kỳ thi Hương, hắn sẽ vượt qua Lý Duy Nguyên.

Tuy rằng ba năm sau Lý Duy Lăng cũng được đề tên trên bảng vàng, nhưng vẫn không thể nào vượt qua được Lý Duy Nguyên, bởi vì lần thi này Lý Duy Nguyên vẫn lại đứng đầu bảng, còn đạt được danh hiệu Giải Nguyên.

Khi kết quả được công bố ra theo thứ tự từ thấp đến cao thì đã có ba người cưỡi ngựa chạy như bay đến Lý phủ để báo tin Lý Duy Lăng trúng tuyển ở vị trí thứ chín, danh hiệu là á nguyên sự.

Lúc đó mọi người trong Lý phủ trên dưới đều vui mừng, lão thái thái liền vội vàng thưởng bạc cho những người đến báo tin mừng đó, sau đó bọn họ thay phiên nhau chúc mừng Dương Thị.

Đột nhiên lúc này, lại có thêm ba người cưỡi ngựa đến trước cửa Lý phủ báo tin nữa, một người trong số ba người bọn họ vội vàng giơ cao tấm thiệp báo, vừa đi vừa nói lớn: " Mau mau mời người có vị trí cao nhất đến đây. Chúc mừng cao trung."

Tiếp đến gã sai vặt trong Lý phủ liền lên tiếng hỏi Giải Nguyên là ai, sau đó hắn biết được người đó chính là Lý Duy Nguyên.

Lập tức mọi người trong phủ càng vui mừng khôn xiết, bọn họ liền báo tin vui này với Dương Thị. Hiện tại Lý Lệnh Uyển đang ở Thế An Đường trò chuyện cùng Dương Thị, khi nàng nghe được tin tức này, thì trái tim đang đập nhanh vì hồi hộp của nàng cũng an ổn hơn một chút.

Tuy rằng trong truyện gốc nàng đã viết Lý Duy Nguyên sẽ đứng đầu tam bảng, đã là một chuyện rất tốt rồi, chỉ là trong lòng nàng cũng còn có chút lo lắng, bởi vì nàng hiểu rằng nếu nàng đã xuất hiện ở nơi đây thì tất nhiên sẽ làm cốt truyện có chút thay đổi.

May mắn thay, xem ra trước mắt con đường làm quan của Lý Duy Nguyên vẫn được suôn sẻ như trong cốt truyện rồi, không xảy ra thay đổi nào cả.

Hiện giờ trong lòng nàng rất vui vẻ, cho nên nàng cùng Tiểu Phiến liền nhanh chóng rời khỏi Thế An Đường, theo sau nàng nhanh chóng đi tìm Lý Duy Nguyên.

Nhưng giờ phút này Lý Duy Nguyên vẫn bình tĩnh như cũ, hắn vẫn ngồi chuyên tâm đọc sách ở thư án như mọi ngày. Chờ đến khi Lý Lệnh Uyển cùng Tiểu Phiến bước vào phòng, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Năm nay Lý Lệnh Uyển đã mười bốn tuổi rồi, vóc dáng của nàng cũng đã cao lớn hơn trước rất nhiều, ngoài thân hình ngày càng thon thả, ngay cả dung mạo lại càng trở nên xinh đẹp hơn, chỉ cần nàng mĩm cười thôi, đã khiến bao nhiêu người say đắm, không muốn rời mắt.

Sau khi đi vài bước thì Lý Lệnh Uyển đã đứng trước thư an, theo sau nàng nhìn Lý Duy Nguyên cười thật tươi nói: " Ca ca, hôm nay là ngày huynh biết được kết quả kỳ thi, tại sao huynh vẫn còn có thể bình tĩnh được như vậy chứ? Huynh không hề cảm thấy có một chút lo lắng nào sao?"

Nghe nàng hỏi như vậy, Lý Duy Nguyên chợt hướng mắt nhìn về phía chậu hoa trên bàn trà, tiếp đến hắn mới từ từ mở miệng nói: " Có cái gì mà phải lo lắng? Ta tin chắc bản thân có thể thi đỗ kỳ thi lần này."

Hiện giờ hắn đã mười chín tuổi sớm đã trải qua thời kỳ dậy thì, vì thế giọng nói của hắn cũng không còn trong trẻo như lúc còn thiếu niên nữa, mà thay vào đó là một giọng nói trầm thấp, bất quá mỗi khi nghe được, thì lại có chút cảm giác bị thu hút bởi giọng nói đó.

Lý Lệnh Uyển...

Lời nói này của Lý Duy Nguyên nếu hiểu về nghĩa tốt là hắn tự tin, còn hiểu nghĩa ngược lại chính là hắn đang tự cao.

Nhưng hắn vốn có quyền tự cao về bản thân mình mà, bởi vì những vị phu tử dạy dỗ Lý Duy Nguyên đều hết lời khen ngợi hắn, bọn họ bảo rằng hắn chính là nhân tài hiếm có, còn nói tiền đồ sau này của hắn chắc chắn rất tươi sáng.

Thậm chí bọn họ còn cho rằng bản thân mình không còn đủ học thức uyên bác để dạy cho Lý Duy Nguyên thêm nữa, thế nên bọn họ đã nhiều lần đi đến trước mặt Dương Thị xin phép để bọn họ có thể cáo lão hồi hương.

Sau khi nghe xong những lời này của hắn, Lý Lệnh Uyển chỉ biết im lặng không đáp lời, theo sau hắn liền đưa mắt nhìn về phía nàng một chút, tiếp đến hăn lại hỏi: " Đã có kết quả rồi à? Muội có nghe ngóng được ta đạt thứ hạng bao nhiêu không?"

Lúc này Lý Lệnh Uyển muốn chọc ghẹo hắn một chút, cho nên nàng liền lắc đầu nói: " Không có, huynh không được đề danh bảng vàng."

" Muội đúng là có bản lĩnh nha, trước mặt ta mà lại dám nói dối sao." Lý Duy Nguyên đưa mắt nhìn nàng, sau đó lại nhàn nhạt nói: " Nếu ta không được đề danh bảng vàng, thì tại sao muội lại còn vội vàng chạy đến chỗ này của ta làm gì?"

Vừa dứt lời hắn liền lấy từ trong tay áo ra một cái khăn tay, tiếp đến hắn đưa cho nàng nói: " Trên trán muội đầy mồ hôi rồi kìa."

Chiếc khăn tay màu trắng này, bên góc còn được thêu một đóa hoa lan mau tìm nhạt, là do chính tay Lý Lệnh Uyển thêu cho hắn.

Mấy năm nay nàng theo nữ phu tử học thêu thùa cũng có chút tiến bộ, bởi vì nàng không muốn để Lý Lệnh Kiều cười nhạo mình, cho nên nàng rất cố gắng học tập.

Chỉ là con người của nàng hơi lười biếng, chưa bao giờ làm ra được những vật phẩm gì to tát cả, nhiều nhất cũng chỉ là thêu vài vật phẩm linh tinh mà thôi, đôi khi còn phải tuỳ theo tâm trạng của nàng nữa.

Cũng giống như chiếc khăn tay này của Lý Duy Nguyên vậy, do hôm đó nàng cảm thấy hứng thú bừng bừng liền thêu đóa hoa lan vào bên góc của chiếc khăn, sau đó nàng đem tặng chúng cho Lý Duy Nguyên.

Sau khi hắn nhận nó, thì hắn lập tức tặng lại cho nàng một hộp gỗ được điêu khắc hoa văn rất tính xảo.

Từ lúc trải qua kỳ thi đồng thái độ của lão thái thái đối với hắn tốt hơn rất nhiều, vì thế hắn có thể tự do đi ra bên ngoài, hơn nữa chiếc hộp hoa văn kia là do hắn đến cửa tiệm đồ gỗ đặc biệt mua về để tặng cho Lý Lệnh Uyển.

Có lẽ vừa rồi vì quá vội vàng mà nàng không hề để ý có một cánh hoa mai đang vươn trên trán mình, vốn dĩ da dẻ nàng đã trắng như tuyết, lại còn được cánh hoa mai màu đỏ hồng tô điểm lên, nhìn càng làm nổi bật lên nhan sắc mỹ miều của nàng.

Sau đó nàng đưa tay nhận lấy chiếc khăn trong tay của Lý Duy Nguyên, trong lòng nàng thầm nghĩ, ca ca thật đúng là một người thận trọng nha, chuyện gì cũng không thể qua mặt được hắn cả. Suy nghĩ xong nàng liền giơ tay lau mồ hôi trên trán mình.

Ngày ngày Lý Duy Nguyên đều đem theo chiếc khăn này ở trong người, cho nên trên chiếc khăn cũng có nhiễm một chút mùi hương cơ thể hắn, khi ngửi được liền cảm thấy trong lòng có chút tươi mát thoải mái.

Dù sao mấy năm nay bọn họ vẫn luôn thân thiết với nhau như hình với bóng, thế nên đối với nàng mùi hương này cũng không còn gì xa lạ nữa, vì vậy nàng vẫn dùng nó lau mồ hôi của mình.

Nhưng lúc này hắn chợt buông quyển sách trong tay xuống, vươn tay ra trước mặt nàng rồi nói: " Muội lau như thế nào mà trên trán mồ hôi vẫn còn y nguyên vậy, lại đây."

Lý Lệnh Uyển không hiểu được Lý Duy Nguyên đang muốn làm cái gì, chỉ là nàng vẫn nghe theo lời hắn, nàng lập tức đưa người sát lại gần thư án, tiếp đến nàng hiếu kỳ hỏi hắn: " Ca ca, huynh muốn làm gì vậy?"

Hắn không lên tiếng, hắn chỉ đưa tay cầm lấy chiếc khăn tay, sau đó hắn hơi nghiêng người về phía nàng, tiếp đến vừa dùng tay nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên trán nàng, vừa mở miệng nói: " Muội đã lớn như vậy rồi, sao tính tình vẫn còn hấp tấp bộp chộp như khi còn bé thế?"

Chỉ là giờ phút này,nàng không hề để tâm lời hắn nói lắm, bởi vì nàng đang cầm cái chặn giấy trên thư án của hắn lên, mà nhìn ngắm.

Cái chặn giấy này, chính là món quà mà nàng đã tặng hắn, có một lần nhân dịp ngày sinh thần của Quảng Bình Hầu phu nhân, nàng được Dương Thị dẫn đi đến đó mừng thọ.

Trong bữa tiệc nàng tình cờ gặp gỡ những vị thiên kim tiểu thư của những phủ khác, hơn nữa nàng còn nói chuyện rất vui vẻ với bọn họ, cho nên khi đó nàng liền hẹn bọn họ mấy ngày sau đi ra ngoài dạo chơi cùng nhau.

Vì thế trong lúc nàng đi dạo, thì lại vô tình nhìn thấy cái chặn giấy này ở trong cửa tiệm, hình dáng của nó là một chú thỏ, còn được làm từ loại bạch ngọc tốt, chúng lại còn là một cặp, nhìn chúng rất đáng yêu.

Lúc này nàng chợt nghĩ tới Tiểu Bạch, chẳng phải cái chặn giấy kia rất giống với Tiểu Bạch sao, vì vậy nàng liền nhanh tay mua chúng, sau đó nàng giữ một cái, cái còn lại nàng tặng cho Lý Duy Nguyên.

Nhưng khi Lý Duy Nguyên nhận lấy nó, hắn chỉ trầm mặc hỏi nàng, hôm nay nàng đi ra ngoài dạo chơi với những ai.

Thì nàng cũng trả lời thành thật trả lời rằng, nàng đi cùng các vị thiên kim tiểu thư của những phủ khác, bất quá nàng không ngờ tới Lương Phong Vũ cũng xuất hiện ở đó, vì thế hắn liền cùng bọn nàng đi dạo cùng nhau, thật sự là ban đầu nàng không hề biết hắn sẽ xuất hiện.

Sau khi Lý Duy Nguyên nghe nàng nói xong, hình như nàng cảm thấy hắn rất tức giận, thậm chí hắn còn yêu cầu nàng rằng, từ nay về sau hắn không bao giờ cho phép nàng gặp mặt cái tên Lương Phong Vũ kia nữa.

Nhưng Lý Lệnh Uyển cũng không hiểu vì sao, cứ mỗi lần Lương Phong Vũ rãnh rỗi là lại chạy đến đây tìm nàng, hơn lúc nào hắn cũng bám theo nàng luôn miệng kêu nàng là Uyển muội muội.

Cho dù Lão thái thái cũng biết được Lương Phong Vũ thường xuyên đi đến đây tìm nàng, thì bà cũng không hề có ý định quản việc này.

Thực sự Lý Lệnh Uyển cảm thấy bản thân mình vô cùng oan uổng mà. Mỗi lần Lương Phong Vũ đến tìm nàng, không phải nàng luôn tìm cách tránh né hắn ta hay sao?

Mặc cho nàng có tránh né hắn đến thế nào, thì hắn vẫn cứ như âm hồn không tan khác nào cũng lãng vãng trước mặt nàng. Vì thế mỗi khi hắn cố gắng bắt chuyện với nàng, thì nàng chỉ mãi lo làm việc của mình, còn không thì nàng dứt khoát giả vờ ngu ngơ, chẳng hề để tâm hắn đang nói cái gì với mình.

Bất quá dù hắn có nói luyên thuyên như thế nào, thì nàng nghe lỗ tại bên trái liền ra lỗ tai bên phải, coi như bản thân chẳng nghe hắn nói gì hết.

Ví như hiện tại Lý Duy Nguyên trách nàng như thế nào, thì nàng vẫn cứ mãi lo ngắm nghía cái chặn giấy hình con thỏ trong tay mình mà thôi.

Chỉ là đột nhiên lúc này Lý Duy Nguyên chợt dừng tay lại. Theo bản năng nàng liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng vì sao vẻ mặt hắn bây giờ có chút ngơ ngẩn như vậy, hơn nữa ánh mắt của hắn nhìn nàng có vẻ gì đó kỳ lạ lắm.

Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho nên liền hỏi hắn: " Ca ca, huynh làm sao vậy?"

Mặc dù nghe nàng hỏi mình, nhưng Lý Duy Nguyên vẫn không lên tiếng, ngược lại hắn có chút bối rối, liền quay mặt về hướng khác, đôi môi hắn cũng ngậm chặt lại.

Tuy hiện tại đã là tháng tám, thời tiết cuối thu vẫn nóng hơn mùa hạ một chút. Mà Lý Lệnh Uyển lại là người thích mát mẻ, cho nên hôm nay nàng mặc y phục có chút mỏng manh hơn thường ngày.

Chiếc áo màu đỏ rực được thêu hoa ngọc lan nơi cổ tay áo ngắn, váy dài tơ lụa trắng tinh, giờ phút này nhìn nàng tựa như một đóa hoa phù dung vô cùng kiều diễm.

Dù gì nàng cũng đã mười bốn tuổi, nàng đã bắt đầu trổ mã, lúc này nàng còn nghiêng nửa người chống tay trên thư án như thế, cho nên khi hắn lau mồ hôi cho nàng, thì lại vô tình nhìn thấy mấy phần cảnh xuân đang lấp ló.

Kỳ thật hiện giờ nàng cũng không phải đã phát triển nhiều lắm, bất quá nơi đó chỉ tựa như hai quả đào nhỏ đang nhấp nhô mà thôi, nhưng việc này cũng khiến cho đầu óc của Lý Duy Nguyên suy nghĩ lung tung một chút, nhất thời hắn chợt cảm giác miệng khô lưỡi đắng.

Sau đó hắn bối rối vội vàng nhìn về hướng khác, hắn không dám quay đầu lại nhìn Lý Lệnh Uyển nữa.

Chỉ là nàng vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với hắn, cho nên nàng lại kiên trì hỏi hắn: " Ca ca, huynh làm sao vậy? Tại sao mặt huynh lại đỏ lên như thế?"

Vừa nghe nàng hỏi xong, trên mặt Lý Duy Nguyên lại càng đỏ hơn. Bất quá hắn vẫn không chịu quay đầu lại nhìn nàng, mà hắn chỉ nghiêm giọng nói với nàng: " Muội không cần chống tay lên thư án như vậy đâu, muội nên đứng thẳng lên đi."

Tất nhiên Lý Lệnh Uyển cũng chẳng biết vì sao hắn lại trưng ra vẻ mặt âm trầm như vậy, ngữ khí cũng không tốt cho lắm. Nhưng nàng sớm đã không còn sợ hắn như lúc xưa nữa, thế nên nàng chỉ qua loa vâng một tiếng, theo sau nàng liền đứng thẳng người lên.

Khi Lý Duy Nguyên thấy nàng đã đứng thẳng người dậy, thì hắn mới quay đầu lại nhìn nàng, chỉ là hắn vẫn luôn không dám nhìn trực diện vào nàng, tiếp đến hắn có chút lúng túng hỏi nàng: " Rốt cuộc muội đến đây tìm ta có chuyện gì?"

Lý Lệnh Uyển nghe hắn hỏi xong nàng liền cười, theo sau nàng liền vòng qua thư án, rồi nàng đi tới đứng cạnh bên hắn, tiếp đến nàng đưa tay nắm cánh tay hắn mà nói: " Ca ca, huynh chính là người đứng đầu kỳ thi này đó. Là Giải Nguyên đó nha, mau mau theo muội đi đến chỗ tổ mẫu nào. Chắc lúc này mọi người trong phủ đã tụ tập đông đủ chỉ còn thiếu mình huynh nữa thôi."

Bàn tay nàng thật mềm mại, lại còn mịn màng giống như tơ lụa thượng hạng vậy. Cho nên khi nàng nắm tay hắn, thì hắn cảm thấy thật tuyệt, vì vậy hắn cũng tuỳ ý để nàng lôi kéo mình đi đến Thế An Đường.

Hiện tại hai bên đường lá cây bạch quả chậm chậm rơi xuống, nơi xa còn có hồ sen xanh tươi, những búp sen trong hồ nhìn càng yêu kiều bắt mắt. Thậm chí thỉnh thoảng lại còn nghe được tiếng ve kêu.

Chỉ là nàng vẫn đang nắm lấy tay Lý Duy Nguyên đi về phía Thế An Đường, khi nàng nắm tay hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng bối rối không tài nào bình tĩnh được, đôi môi hắn cũng gắt gao ngậm chặt, tim thì cứ đập nhanh liên hồi.

Chờ đến khi hai bọn họ đi tới trước cửa Thế An Đườmg, Lý Lệnh Uyển liền buông tay Lý Duy Nguyên ra, xoay người giơ tay mời hắn bước vào cửa rồi cười nói: " Giải Nguyên công, xin mời vào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-truyen-ta-om-chat-huynh-truong/chuong-44.html.]

Hắn liếc nhìn bộ dạng đáng yêu này của nàng một chút, sau đó hắn nhấc chân bước vào cửa viện. Trong viện không khí vô cùng vui vẻ, từ nha hoàn bà v.ú ai ai cũng đều nói cười.

Khi bọn họ nhìn thấy Lý Duy Nguyên cùng Lý Lệnh Uyển bước vào, bọn họ vội vàng hành lễ, sau đó liền nói: " Chúc mừng đại thiếu gia đứng đầu kỳ thi hương lần này."

Sau đó bọn họ nhanh chân chạy vào phòng thông báo cho lão thái thái.

Lúc này Dương Thị đang ngồi trên chiếc giường La Hán, bà vui vẻ đến mức cười không khép miệng lại được.

Khi bà nhìn thấy hai người bọn họ bước vào, bà ta liền chỉ tay vào Lý Duy Nguyên cười nói cùng mọi người ở trong phòng: " Nhìn xem, nhìn xem, Giải Nguyên công nhà chúng ta đến rồi này."

Bà lại nhìn về phía Lý Lệnh Uyển, giả vờ trách móc nói: " Cháu thật là nhanh nhẹn nhỉ, vừa nghe tin đại ca thi đỗ liền nhanh chân chạy đến chỗ hắn rồi. Vậy đại ca có cho cháu tiền thưởng chưa?"

Mọi người trong phòng nghe Dương Thị nói như vậy, tất cả đều oà cười. Lý Lệnh Uyên đi đến ngồi bên cạnh bà, nàng nhẹ giọng nói: " Tổ mẫu cứ trêu ghẹo cháu hoài. Cháu chỉ nghĩ rằng trong lòng tổ mẫu cũng mong muốn gặp mặt đại ca, cho nên cháu liền chạy nhanh kêu đại ca tới đây còn gì, đã như vậy rồi mà tổ mẫu còn không đau lòng cho sự vất vả của cháu, mà lại còn muốn trêu ghẹo cháu sao? Cháu không chịu đâu."

Dương Thị đưa tay ôm nàng vào lòng, cười nói: " Uyển nhi của chúng ta miệng lưỡi thật ngọt như mật, đến những chim chóc trên cành cũng đều bị cháu dụ xuống hết rồi kìa."

Lý Lệnh Kiều đang ngồi ở một bên, nàng ta nghe Dương Thị khen Lý Lệnh Uyển như vậy, liền hừ lạnh một tiếng quay đầu nhìn về hướng khác.

Cho dù Lý Lệnh Uyển thấy rõ ràng thái độ này của Lý Lệnh Kiều, nhưng nàng cũng chỉ giả vờ như không thấy.

Mấy năm nay Lý Lệnh Kiều cũng chẳng gây phiền toái gì cho nàng, cho nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vì thế nàng không muốn để ý tới Lý Lệnh Kiều.

Dù sao Lý Lệnh Kiều cũng vẫn là một tiểu nha đầu không hiểu trời cao đất dầy mà thôi, chỉ cần Lý Lệnh Kiều không đụng tới giới hạn của nàng, thì nàng vẫn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Dương Thị liền mở miệng kêu Lý Duy Nguyên ngồi xuống, còn kêu nha hoàn bưng trà lên cho hắn. Theo sau bà cười vui vẻ với mọi người trong phòng, rồi nói: " Hôm nay đúng thật là một ngày tốt lành. Nguyên nhi cùng Lăng nhi đều thi đỗ kỳ thi hương lần này, hơn nữa chúng nó còn trẻ mà đã đề danh bảng vàng, đúng là một việc cực kỳ vinh quang mà."

Tiền Thị cũng vui mừng phụ hoạ thêm: " Việc này không phải cực kỳ vinh quang thì còn là gì nữa? Cả hai chúng nó chỉ mới qua mười tám tuổi đã ghi danh bảng vàng, thật đúng là hiếm thấy. Ai mà không khen ngợi cho được? Chờ kỳ thi hội vào mùa xuân năm sau, hai huynh đệ chúng nó lại thi đỗ tiến sĩ, được vang danh kinh thành, thì Lý gia của chúng ta chẳng phải lại càng vinh quang sao."

Mà Từ Thị nghe xong lời này, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu. Hiện tại Nhị phòng có Lý Duy Lăng vừa thi đỗ kỳ thi hội, còn phụ thân của hắn cũng được cái danh cử nhân.

DTV

Tam phòng thì không cần phải nói tới, nghe nói hiện giờ con đường làm quan của Lý Tu Bách đang lên như diều gặp gió.

Chẳng giống như đại lão gia nhà mình, chẳng có công danh gì trong tay. Tuy rằng Lý Duy Nguyên là người của đại phòng, nhưng hắn cùng nàng có quan hệ gì chứ?

Hắn không phải do nàng sinh ra, cũng chẳng thân thiết gì với nàng, dù hắn có thi đỗ đến cử nhân hay mang danh thiếu niên tiến sĩ, thì vinh quang đó có gì thuộc về nàng đâu?

Nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đại hỷ, mặc dù trong lòng nàng cảm thấy khó chịu, cũng không tiện thể hiện ra ngoài, phải cố nhẫn nhịn.

Sau đó mọi người trong phòng liền nghe Dương Thị cười nói tiếp: " Lần trước sau khi chúng nó thi đỗ kỳ thi đồng, ta từng cầu xin Bồ Tát trong chùa Thừa Ân, phù hộ cho hai huynh đệ chúng nó ba năm sau có thể thi đỗ cử nhân. Hiện tại thì sao, cuối cùng chúng nó cũng đã thi đỗ, điều đó chứng minh Bồ Tát ở nơi đó thật là linh nghiệm.

Ta vừa suy nghĩ rồi, vài ngày nữa ta muốn cả nhà chúng ta đi đến nơi đó dâng hương trả lễ, còn phải thành tâm cầu nguyện cho hai huynh đệ chúng nó trong kỳ thi hội năm sau có thể đỗ đạt tiến sĩ. Nếu việc đó thành sự thật, ta nhất định phải tạc tượng Bồ Tát bằng vàng mà trả lễ."

Tất nhiên mọi người trong phòng đều tán thành với ý kiến này của Dương Thị. Vì thế bà liền sai người coi ngày nào tốt sẽ mang theo cả nhà đến chùa Thừa Ân dâng hương lễ phật, chỉ là ngày hôm sau bà lại nhận được một phong thư.

Phong thư này là của Lý Tu Bách gửi về, hắn ta nói rằng không lâu trước đây, hắn ta có nhận được mệnh lệnh của Lại Bộ, bảo hắn hồi kinh làm quan, ước chừng cuối năm có thể quay trở về kinh thành.

Dương Thị biết được tin này, khiến bà vô cùng vui mừng, vì thế bà không kêu người coi ngày nữa, mà bà lại nói rằng chờ sau khi Lý Tu Bách trở về, cả gia đình tề tụ đông đủ sẽ đi đến chùa Thừa Ân dâng hương. Cũng tiện cầu Bồ Tát phù hộ cho Lý Tu Bách sang năm có thể được bổ nhiệm vào một vị trí tốt.

Cuối cùng buổi sáng mùng tám tháng chạp Lý Tu Bách cũng hồi phủ. Trước đây mấy ngày Lý Tu Bách đã sai người đến báo cho Dương Thị biết ngày hắn ta trở về, vì thế hôm qua Dương Thị liền phân phó quản gia, kêu ông ta sáng sớm dẫn người ra cổng thành nghênh đón tam lão gia.

Lúc này mọi người trong phủ đều tề tụ đông đủ trong phòng để chờ đợi Lý Tu Bách trở về.Giờ phút này trong lòng Lý Lệnh Uyển rất kích động. Bởi vì nếu Lý Tu Bách quay về thì cũng đồng nghĩa Lý Lệnh Yển cũng sẽ về cùng.

Trong truyện gốc nàng chỉ viết từ lúc Lý Lệnh Yến hồi Lý phủ mà thôi, nhưng hiện tại Lý Lệnh Yến đã trở lại, nói cách khác chính là, những việc sau này trong cốt truyện vẫn sẽ xảy ra.

Lý Lệnh Uyển cảm thấy kích động là bởi vì nàng muốn tận mắt nhìn thấy nữ chính mà mình đã viết ra, còn về việc sau này cốt truyện có xảy ra đúng như những gì nàng đã viết không, thì nàng chẳng để tâm lắm, vì nàng sớm đã biết, khi nàng xuyên vào đây chắc hẳn cốt truyện đã có chút thay đổi rồi.

Nói chung dù có thay đổi thì đã làm sao? Ít nhất hiện giờ nàng biết Lý Duy Nguyên sẽ không thể nhẫn tâm g.i.ế.c c.h.ế.t mình, hơn nữa Chu Thị cũng sẽ không thê thảm mà c.h.ế.t đi. Nghĩ đến việc này nàng lại đưa mắt nhìn sang Lý Duy Nguyên cùng Chu Thị.

Hiện giờ Lý Duy Nguyên vẫn cứ bình tĩnh như cũ. Đối với hắn mà nói, Lý Tu Bách chỉ là tam thúc của mình mà thôi, cùng lắm lúc nhỏ hắn có gặp qua hắn ta vài là, cho nên hắn cũng không có ấn tượng gì với hắn ta lắm

Chu Thị thì ngược lại, nàng hồi hộp chờ đợi. Dù sao thì Lý Tu Bách cũng là trượng phu của mình, lúc nàng ta được gả đến đây chưa được nửa năm thì hắn lại bị đều đi nơi khác làm quan.

Phu thê mới cưới khó lòng mà chia xa được, nàng rất mong muốn đi cùng hắn ta, nhưng hắn ta cứ kiên quyết bắt nàng ta ở lại để phụng dưỡng Dương Thị thay mình, vì thế làm sao nàng ta có thể từ chối được.

Từ nhỏ Chu Thị đã được phụ thân dạy bảo phải biết tam tòng tứ đức, cho nên đối với yêu cầu này của Lý Tu Bách, tuy rằng trong lòng không muốn nhưng cũng phải đáp ứng.

Chỉ là lúc Lý Tu Bách rời đi thì nàng ta vẫn còn thanh xuân phơi phới, nhưng hiện tại cũng đã qua mười bốn năm nàng ta cũng đã hơn ba mươi, làm sao còn những nét đẹp như thuở thiếu thời.

Mặc dù mấy năm nay, thỉnh thoảng nàng ta cũng viết thư cho Lý Tu Bách, nhưng không hiểu vì sao hắn ta lại chẳng chịu hồi âm cho mình? Rốt cuộc trong lòng hắn còn có người thê tử này không?

Trong lòng Chu Thị vô cùng hồi hộp mong ngóng, nàng ta đang nắm chặt khăn tay trong tay mình.

Khi Lý Lệnh Uyển nhìn thấy bộ dạng này của Chu Thị, trong lòng nàng liền thở dài một tiếng.

Sau đó nàng rất muốn đánh bản thân mình một trận. Lúc trước rốt cuộc tại sao nàng lại có thể viết ra một cốt truyện cẩu huyết như vậy chứ.

Chỉ sợ lát nữa sau khi Chu Thị nhìn thấy Lý Tu Bách, Chu Thị sẽ càng thêm đau lòng mà thôi. Có lẽ gặp chi bằng không gặp thì vẫn tốt hơn.

Giờ phút này, nàng đang rất phiền lòng thì đột nhiên có một nha hoàn chạy như bay vào báo: " Lão thái thái, tam lão gia đã đi đến cửa viện rồi."

Dương Thị nghe xong liền khẩn trương cả lên, đôi tay gác trên cạnh bàn Kháng Trác cũng nắm chặt lại. Lý Lệnh Uyển nghe được bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, sau đó liền có nha hoàn vén rèm cửa lên, tiếp đến nàng nhìn thấy một nam tử thân hình cao to bước vào.

Đây chính là Lý Tu Bách sao. Chỉ là không đợi Lý Lệnh Uyển nhìn rõ tướng mạo của hắn, thì đã thấy hắn quỳ xuống dập đầu với Dương Thị hai cái, nghẹn ngào nói: " Mẫu thân, hài nhi bất hiếu đã quay về rồi."

Chỉ nghe câu nói này thôi đã khiến Dương Thị rơi lệ. Bà cầm khăn tay lên lau nước mắt, phân phó Song Hồng cùng Song Dung đi đến đỡ Lý Tu Bách đứng dậy,liền nói: " Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Nhưng Lý Tu Bách vẫn không chịu đứng lên, hắn vẫn cúi đầu trên mặt đất nói: " Nhi tử bất hiếu, mười bốn năm qua chẳng thể tận hiếu cùng mẫu thân. Mỗi khi nhớ tới việc này, nhi tử đêm đêm không tài nào yên giấc được."

Nghe hắn nói như thế, Lý Lệnh Uyển không nhịn được liền bĩu môi. Cái gì mà đêm đến không ngủ yên? Ngươi không ngủ yên chẳng phải vì bên cạnh ngươi còn có một nữ nhân đang cùng ngươi làm chuyên bậy bạ sao?

Bất quá nàng cũng không thể nào đi đến mắng Lý Tu Bách như vậy. Dù cho thân phận của nàng là tác giả hay là mang thân phận của Lý Lệnh Uyển, thì nàng đều không thích loại người như Lý Tu Bách. Bởi vì hắn ta chỉ khiến cả đời của Chu Thị phải chịu khổ mà thôi.

Lúc này Lý Lệnh Uyển lại không thể rời mắt với vị thiếu nữ đang tiến vào trong phòng. Nàng ta mặc một bộ y phục màu lam, vạt áo thêu hoa văn tinh xảo, váy dài màu trắng tinh còn có những hoa mai tô điểm lên trên mặt váy, đôi tay còn cần một chiếc khăn tay màu lam đặt phía trước người, da dẻ trắng nõn, dáng người lả lướt đứng ở nơi đó.

Hiện tại nàng ta đang cúi đầu, cho nên Lý Lệnh Uyển không thể nhìn thấy rõ gương mặt của nàng ta.

Ngược lại nàng ta đang nhìn cái vị phu nhân đứng bên cạnh. Có lẽ nàng không quá ba mươi tuổi, y phục trên người nhìn rất đoan trang quý phái, mà trên môi lúc nào cũng nở nụ cười.

Nếu Lý Lệnh Uyển đoán không lầm thì đây chính là Tôn Lan Y, người mà Lý Tu Bách vẫn luôn yêu thương, vậy trong lòng hắn Chu Thị là gì?

Trong lòng Lý Lệnh Uyển cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng chỉ muốn đánh cho bản thân mình một trận mà thôi. Nhưng khi nàng nhìn đến vị Tôn Lan Y kia đang nắm tay một tiểu nam hài, thì nàng lại cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết.

Rốt cuộc Lý Tu Bách cũng chịu đứng dậy, sau đó hai mẫu tử bọn họ trò chuyện một lát, thì cả hai đều rơi lệ, lúc này mọi người vội lên tiếng khuyên nhủ, lại có người thay phiên nhau nói Tam đệ ( tam thúc) đã trở về kinh thành làm quan, ngày ngày mẫu tử có thể gặp mặt nhau không cần ngày đêm thương nhớ, thì cả hai người bọn họ mới chịu ngừng khóc.

Vừa rồi Dương Thị cũng nhìn thấy đám người của Tôn Ý Lan, bà liền chỉ tay vào bọn họ hỏi Lý Tu Bách: " Những vị này là ai?"

Nghe bà hỏi xong Lý Tu Bách liền kêu đám người Tôn Ý Lan bước đến, sau đó hắn nói với Dương Thị: " Mẫu thân, đây là thê thiếp của nhi tử, khi nhi tử còn làm quan ở nơi đó đã gặp nàng ta."

Tôn Ý Lan nhanh chóng quỳ gối trước mặt Dương Thị chào hỏi: " Nô tỳ xin khấu kiến lão thái thái. Chúc lão thái thái vạn phúc."

Dương Thị thấy nàng ăn nói khiêm tốn, cử chỉ khéo léo, trong lòng rất vừa ý. Vì thế bà liền gật đầu, ôn hoà nói với nàng ta: " Đứng lên đi."

Tôn Ý Lan nhẹ giọng vâng một tiếng, nàng ta liền đứng dậy nhu thuận đứng ở một bên.

Dương thị âm thầm quan sát nàng ta, liền quay sang nói với Lý Tu Bách: " Tướng mạo thật tốt. Khó tìm được người nào cử chỉ kéo léo như nàng ta, chắc cũng là người xuất thân từ gia đình quyền quý."

Lý Tu Bách mỉm cười không lên tiếng, sau đó hắn vẫy tay gọi: " Yến nhi, Hoa nhi đến đây bái kiến tổ mẫu của các con đi."

Vị thiếu nữ kia cùng đứa bé trai đồng loạt quỳ xuống hành lễ với Dương Thị. Vừa rồi đã có nha hoàn chuẩn bị sẵn đệm hương bồ cho bọn họ, tiếp đến bọn họ liền dập đầu với bà nói: " Tôn nhi kính chào tổ mẫu. Nguyện tổ mẫu vạn an."

Đối với lần đầu gặp hai tôn bối này, Dương Thị trong lòng có chút yêu thích. Hơn nữa nghe bọn họ gọi như thế càng khiến bà thêm cao hứng, tam phòng cuối cùng cũng có người nối giỏi rồi, nên làm sao bà ta không vui cho được.

Vì thế bà liền mở miệng từ ái nói: " Cháu ngoan, mau đứng lên, nào đến đây để tổ mẫu nhìn các cháu."

Lý Lệnh Uyển đang ngồi bên cạnh Dương Thị, sau khi nàng nghe bà nói như thế, liền ngẩng đầu lên nhìn vị thiếu nữ kia.

Đôi mắt nàng ta to tròn, mi nhỏ dài tinh tế, gương mặt thanh tú như tình như nước, đúng là nhan sắc khuynh đảo chúng sinh.

Nàng ta khiến cho người khác lần đầu gặp gỡ khó mà quên được, Lý Lệnh Yến quả thật đúng chuẩn con gái vùng Giang Nam mỹ miều tú lệ mà.

Tại thời khắc này Lý Lệnh Uyển bỗng có một cảm giác bất an. Nàng lo lắng những cố gắng của nàng mấy năm qua đều sẽ trở thành vô nghĩa, vì một khi Lý Lệnh Yến xuất hiện, thì mọi việc sau này đều sẽ diễn ra y như trong cốt truyện, mà có thể không hề có sự thay đổi nào.

Nhìn một nữ tử dịu dàng, xinh đẹp lại mềm yếu như vậy, thì ai có thể cự tuyệt được đây, chẳng phải bọn họ còn cố làm mọi cách ra sức bảo vệ che chở cho nàng ta sao? Chỉ sợ rằng ngay cả Lý Duy Nguyên cũng sẽ như thế thì sao.

 

Loading...