Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-04-20 07:01:17
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trong Mục Di Trai, Tần lão phu nhân đang nghiêng người tựa lên cái ghế dài, bà khép hờ mắt, giống như là sắp chìm vào giấc ngủ. Nha hoàn quỳ gối một bên, nhẹ nhàng đ.ấ.m chân cho bà.
"Lão phu nhân!". Ngô ma ma từ bên ngoài nội tẩm, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Cơn buồn ngủ của Tần lão phu nhân lập tức bị xua đi vài phần, có chút không kiên nhẫn nói: "Chuyện gì? Giữa trưa còn quấy rầy sự thanh tĩnh của người khác!"
TBC
Ngô ma ma không nghĩ tới Tần phu nhân đang nghỉ trưa, giờ phút này cũng chỉ có thể gượng cười: "Có tiến triển mới nhất của tướng quân cùng phu nhân, lão phu nhân có muốn nghe một chút không?"
Tần lão phu nhân nghe xong liền lập tức ngồi dậy, vẫy vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn đi ra ngoài.
"Nói mau!". Mỗi lần nhớ tới cái giường nhỏ trong thư phòng kia bà liền cảm thấy không thoải mái.
"Hôm nay tướng quân bãi triều, người đoán xem ngài ấy đi đâu?". Ngô ma ma thần thần bí bí nói.
Tần lão phu nhân làm gì có kiên nhẫn mà ngồi đoán, liền nhẹ giọng trách mắng: "Ngươi càng già càng không đứng đắn! Còn học được cách trêu chọc ta! Có chuyện gì thì nói mau!"
Ngô ma ma che miệng cười, nói: "Tướng quân đi phủ Học Sĩ, tự mình đón Tam phu nhân hồi phủ."
Tần lão phu nhân nghe xong, mày nhướng lên: "Thật sao?"
Tiểu tử này cuối cùng cũng có chút tiến bộ, bà lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ngô ma ma tiếp tục nói: "Nô tì nghe gã sai vặt ngoài cửa nói, lúc hai người trở về đã qua thời gian dùng bữa trưa, tướng quân đang định nói phòng bếp lớn làm cơm, nhưng Tam phu nhân chủ động nói muốn xuống bếp vì tướng quân."
Tần lão phu nhân vỗ đùi: Vẫn là con dâu cơ trí!
Bà lại tiếp tục hỏi: "Rồi sau đó?"
Ngô ma ma nói: "Cũng không biết là Tam phu nhân nấu món gì, tóm lại là người ở Phi Diêm Các nói tướng quân ăn xong rất hài lòng, nguyên cái đĩa đều sạch trơn...Hai người chàng nhìn nàng, nàng nhìn chàng, vuốt ve an ủi ở trong phòng bếp nhỏ một lúc lâu!"
Ngô ma ma nói tới mặt mày hớn hở, Tần lão phu nhân nghe xong cũng vui vẻ ra mặt. Trước đó Tần lão phu nhân đã ăn qua bắp rang và trà trái cây Đường Nguyễn Nguyễn làm, bà vẫn nhớ mãi không quên, bây giờ thấy con dâu có thể bắt giữ dạ dày của con trai, bà không khỏi mừng thầm trong lòng.
Ngô ma ma bẩm báo tin tức xong đang chuẩn bị lui ra ngoài, Tần lão phu nhân đột nhiên lên tiếng: "Khoan đã..."
Vẻ mặt Ngô ma ma đầy nghi hoặc: "Lão phu nhân còn có việc gì phân phó?"
Đôi mắt phượng của Tần lão phu nhân híp lại, nói: "Truyền lệnh xuống dưới, về qua giờ dùng bữa, phòng bếp lớn cũng tắt lửa đi, không được làm thức ăn! Trái lệnh phạt..."
Giống như bà đang ra một quyết định rất tàn nhẫn: "Trục xuất khỏi phủ đi!"
Ngô ma ma sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền hiểu được ý tứ của lão phu nhân, trịnh trọng nhận mệnh, nói: "Dạ!"
Đêm mùa xuân, trăng sáng sao thưa, còn có chút hơi lạnh.
Tần Tu Viễn nằm ở trên giường mãi vẫn không ngủ được. Chiều nay hắn ăn quá no, bữa tối liền tùy tiện ăn vài miếng, tới tận lúc đi ngủ lại có chút nhớ thương hương vị của cánh gà bọc cơm. Hắn trở mình, chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng thôi miên chính mình...
Không biết sao lại thế này, ma xui quỷ khiến hắn lại đi đến phòng bếp nhỏ. Đường Nguyễn Nguyễn đang bận rộn nấu gì đó ở bên trong, Tần Tu Viễn đứng ở cửa, yên lặng nhìn nàng.
Nàng đang cúi đầu, nghiêm túc xử lí nguyên liệu nấu ăn trong tay, lông mi hơi rũ xuống, hết sức chú tâm.
Đột nhiên, nàng phát hiện ra hắn tới, nhu mì cười: "A Viễn, chàng đến rồi!"
Tần Tu Viễn ngẩn ra: A Viễn?
Cả người hắn cứng đờ, sắc mặt có chút mất tự nhiên, lại nhỏ giọng "ừm" một tiếng.
Đường Nguyễn Nguyễn buông nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống, đi tới trước mắt hắn, tay nhỏ mềm mại kéo tay hắn, nhoẻn miệng cười: "Mau đến xem thử ta làm món gì ngon đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-34.html.]
Tai Tần Tu Viễn có chút nóng, lại để cho nàng tùy ý kéo hắn, ngoan ngoãn đi theo nàng vào trong phòng bếp nhỏ.
Trên cái bàn trong phòng bếp nhỏ là một đĩa cánh gà bọc cơm vừa chiên xong, bóng dầu vàng rượm mê người, còn có bánh tương hương mà hắn thích.
Hắn mở to hai mắt, bụng càng thêm đói.
Đường Nguyễn Nguyễn cầm lấy một cái cánh gà bọc cơm, đưa đến bên miệng hắn, ôn nhu dỗ dành: "Chàng nếm thử đi!"
Ngón tay mảnh khảnh của nàng đang cầm cánh gà bọc cơm thơm ngào ngạt, làm cho người ta không có cách nào cự tuyệt.
Tần Tu Viễn đỏ mặt, há miệng cắn một miếng, khoang miệng ấm áp thiếu chút nữa là chạm được ngón tay xinh đẹp của nàng.
Nàng nhoẻn miệng cười, dịu dàng hỏi hắn: "Ăn ngon không?"
Tần Tu Viễn gật đầu như gà mổ thóc: "Ngon!"
Đường Nguyễn Nguyễn thấy khóe miệng của hắn còn dính nước sốt, liền cười một cách đầy mê hoặc, nói: "Ta cũng muốn nếm thử..."
Dứt lời, nàng liền nhón chân, dựa sát vào...
Đôi môi hồng hào phủ nhẹ lên môi hắn.
Môi của nàng còn thơm ngọt hơn bất cứ thứ đồ ăn nào trên đời này, Tần Tu Viễn ngẩn ra, hai tay giấu ở trong tay áo đột nhiên nắm chặt.
Lúc hắn một mình đối mặt với thiên quân vạn mã cũng chưa từng khẩn trương như thế này, giờ khắc này tâm tình hắn lại kinh hoảng không thôi...
Một đêm dài rốt cuộc cũng qua đi, lúc ánh nắng mặt trời chiếu vào thư phòng, Tần Tu Viễn mới chậm rãi mở mắt ra.
Đêm qua dường như hắn rất mệt mỏi...Hắn mơ hồ nhớ lại bảy tám phần cảnh trong mơ, lỗ tai liền đỏ lên.
Hắn âm thầm mắng mình một câu, sao lại có thể mơ giấc mơ như vậy?
Hắn ra sức lắc đầu, muốn lắc rớt cái ký ức không thể hiểu được kia.
Nhưng lúc nàng nhón chân, dựa sát vào người hắn...giống như càng thêm rõ ràng.
Tần Tu Viễn không biết nói gì. Hắn chỉ có thể giả vờ như không có việc gì mà thay quần áo, lại đi rửa mặt. Chỉnh đốn một hồi, hắn không định ăn sáng mà muốn đi thẳng đến quân doanh.
Hắn vừa mở cửa liền thấy Đường Nguyễn Nguyễn đang đứng ở cửa phòng bếp nhỏ, tay bưng đĩa thức ăn đùa giỡn cùng Minh Sương.
Khuôn mặt nàng rạng rỡ, giống như vườn hoa rực rỡ, đẹp không gì sánh được. Tần Tu Viễn nhìn lại nhớ tới giấc mộng tối qua, tự nhiên thấy xấu hổ!
"Tướng quân, thuộc hạ đã chuẩn bị xe ngựa xong, hiện tại có xuất phát không?". Tần Trung thấy Tần Tu Viễn từ thư phòng đi ra, liền chạy tới hỏi.
"Ừm...Đi nhanh đi!". Tần Tu Viên đang thất thần tùy tiện trả lời.
Đường Nguyễn Nguyễn đứng phía đối diện nghe được thanh âm của hắn, nàng liền đi về phía hắn, nở một nụ cười xinh đẹp: "Tướng quân, ta làm thức ăn ngon...chàng có muốn nếm thử không?"
Tần Tu Viễn không khỏi nhớ tới giấc mộng, Đường Nguyễn Nguyễn quyến rũ động lòng người đứng sát vào người hắn: "Ta cũng muốn nếm thử..."
Sau đó, còn có một nụ hôn không hồi kết.
Tần Tu Viễn đỏ mặt tía tai, chột dạ xoay người giống như rất vội.
Đường Nguyễn Nguyễn cho rằng hắn không nghe được, lại cười tươi hỏi hắn lần nữa: "Tướng quân?"