Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-04-20 07:03:29
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì thế nàng liền nói: "Trứng gà này của ta chính là trứng gà so, hương vị không giống trứng gà trong phủ, không tin ngươi nếm thử đi!"
Minh Hiên tuy rằng vẫn bán tín bán nghi, nhưng cái bánh trong tay nó thật sự là thơm đến ngất xỉu, nó nhịn không được liền thử cắn một cái.
Nó cắn phần đế bánh bên ngoài của bánh tart trứng, lớp vỏ bánh này được nướng tới xốp giòn, miếng bánh giòn tan rơi vào trong miệng, nó nhịn không được nhai nhai liền nuốt xuống. Sau đó nó lại cắn tới phần nhân bánh, trơn mềm muốn khóc, phần đông đặc xen lẫn với phần sền sệt, vị đậm đà, trứng sữa kết hợp hoàn mỹ, còn có chút nóng.
Minh Hiên thổi thổi bánh tart trứng, ăn uống tới hết sức vui vẻ, không khỏi tán dương: "Ăn ngon! Ăn ngon quá đi!"
"Ngươi là nữ đầu bếp mới tới sao? Người thật giỏi!". Minh Hiên không quen biết Đường Nguyễn Nguyễn, chỉ cảm thấy nữ đầu bếp này vừa xinh đẹp lại có trù nghệ cao, tức khắc cảm tình với nàng tăng gấp bội.
"Tiểu công tử, đây là phu nhân vừa qua cửa của tướng quân, người phải gọi là Tam thẩm!". Minh Sương cúi người xuống, giới thiệu với nó.
"Tam thẩm?". Minh Hiên nhét nửa cái bánh tart trứng còn lại vào trong miệng, hai má căng phồng, đôi mắt bị nóng có chút nheo lại.
"Mẫu thân nói người nhà văn thần sẽ lừa gạt người khác, ngươi chắc chắn cũng không phải hạng người tốt lành gì...". Minh Hiên thì thầm, lại không biết ba nha hoàn bên cạnh nghe được, các nàng có chút kinh ngạc.
Đường Nguyễn Nguyễn không thèm chấp nhặt đứa con nít, nàng cười cười: "Vậy ngươi có nghĩ ta là người tốt không?"
Minh Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi lại cho ta ăn thêm một cái, ta nói cho ngươi biết..."
Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười, nói: "Ngươi thích ăn bao nhiêu cũng được."
Minh Hiên cao hứng cầm lấy một cái bánh tart trứng, thích thú đưa vào trong miệng. Ba nha hoàn thấy thế cũng không cam lòng chậm trễ, liền chủ động lấy bánh tart trứng bắt đầu thưởng thức.
Nhưng có người vận khí không có tốt như vậy.
Tính tình Tần Dũng vốn dĩ nóng nảy, hôm nay hắn đánh xe ngựa, suốt quãng đường chạy nhanh hết cỡ, phong cách đánh xe giống như sắp làm cho ngựa điên lên xe vỡ tan thành từng mảnh.
Tần Tu Viễn ngồi riếc thành thói quen, nhưng Tần Trung lại có chút đứng ngồi không yên. Hắn ôm chặt hộp đồ ăn, sợ bánh tart trứng bên trong bị xóc hư.
Thấy Tần Tu Viễn đang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hắn liền lặng lẽ mở hộp đồ ăn, lấy một cái bánh tart trứng ra.
Bốn cái bánh tart trứng ánh vàng rực rỡ nằm chỉnh tề ở trong đĩa, dường như thiếu một cái thì bức tranh này sẽ không còn hoàn chỉnh nữa, trong nháy mắt Tần Trung có chút luyến tiếc ăn nó.
Thường ngày bọn họ ăn cơm ở lều cơm trong quân doanh, gặp loại điểm tâm tinh xảo thế này tất nhiên là không có kinh nghiệm gì, cũng không biết nên xuống tay như thế nào.
Một tay hắn cầm lấy một cái bánh tart trứng, nhẹ nhàng niết lớp giấy bên dưới, bánh tart trứng này nhìn như một cái chén nhỏ, cho dù hộp đồ ăn có bị rớt xuống thì nhân bánh tart trứng cũng sẽ không bị chảy ra, hắn cảm thấy rất thần kỳ.
Vốn đã không dùng bữa sáng, lúc này hắn đã có chút đói bụng, liền nhanh chóng đưa bánh tart trứng vào trong miệng.
"Rôm rốp!". Cắn một miếng liền hết nửa cái bánh tart trứng.
Tiếng động này làm cho Tần Tu Viễn phải quay mặt lại, ánh mắt hắn dừng lại trên cái bánh tart trứng, không nói gì.
Tần Trung lúc này đang thưởng thức mỹ vị, không có ý thức được thay đổi của Tần Tu Viễn, bánh tart trứng vừa vào miệng liền thơm tho trơn trượt, nhân bánh còn mềm mại âm ấm tạo nên sự tương phản rõ rệt với phần vỏ bánh vàng giòn, các lớp hương vị và khẩu vị thập phần phong phú, làm ngươi ta ăn tới mức vui vẻ không thôi.
Tần Trung cắn hai miếng liền xử lý xong một cái bánh tart trứng, thấy chưa đã thèm liền mở hộp lấy thêm một cái nữa. Lúc này hắn mới phát hiện sắc mặt Tần Tu Viễn không đúng, thậm chí còn ý vị sâu xa hơn cả bánh tart trứng.
"Ăn ngon không?". Tần Tu Viễn lạnh lùng hỏi.
Tần Trung bị hỏi cũng không suy nghĩ nhiều, liền thành thật trả lời: "Ăn rất ngon luôn!"
Mắt phượng của Tần Tu Viễn híp lại: "Thật sự ngon sao?"
Tần Trung nhớ lại, đêm tân hôn đại tướng quân không có viên phòng cùng phu nhân, chắc là ngài ấy không thích phu nhân...Bây giờ mình lại khen phu nhân như thế, khó trách chọc cho ngài ấy không vui!
Tần Trung cứng đờ, một lần nữa đáp lại bằng lời nói trái lương tâm: "Không ăn được!". Khát vọng được sống của hắn rất mạnh mẽ, kiên định lắc đầu: "Một chút cũng không thể ăn vô!"
Sắc mặt Tần Tu Viễn càng ngày càng khó coi, xanh mặt phun ra hai chữ: "Ra ngoài!"
Tần Trung có chút ngây ngô nhìn hắn một cái: Cái vị tu la tướng quân này lại lên cơn điên gì vậy?
Hắn không có cách kháng lệnh, chỉ có thể tuân mệnh thu thập bánh tart trứng của hắn, vén mành xe ra ngồi xuống bên cạnh chỗ người đánh xe đang ngồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-36.html.]
Tần Dũng thấy hắn ôm hộp đồ ăn ra ngoài, có chút buồn bực hỏi: "Sao ngươi lại ra đây?"
Tần Trung rầu rĩ nói: "Ta cũng muốn biết nguyên nhân đây". Hắn liếc mắt nhìn Tần Dũng một cái, oán giận nói: "Ngươi rượt theo cái gì vậy? Làm bánh tart trứng của ta nát hết rồi nè!"
Dứt lời, vẻ mặt đầy yêu mến mà ăn xong cái bánh tart trứng thứ hai, nuốt xuống một miếng, vị ngọt ấm áp làm cho tâm tình của hắn dịu đi rất nhiều. Phu nhân làm bánh tart trứng ăn quá ngon! Tướng quân ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Tần Dũng đang nắm dây cương, lúc này cũng bị đồ ăn trong tay Tần Trung hấp dẫn, hỏi: "Ngươi đang ăn cái gì đó?"
Tần Trung chu chu môi, nói: "Đây là bánh tart trứng phu nhân làm, còn có hai cái thôi."
Tần Dũng nói: "Ta cũng chưa có dùng bữa sáng, cho ta một cái."
Tần Trung lập tức giấu hộp đồ ăn ra sau, nghiêm mặt nói: "Chỉ cho ngươi một cái thôi đó!"
Tần Dũng liếc mắt nhìn hắn nói: "Keo kiệt! Một cái thì một cái."
Sau đó hắn liền đem dây cương chuyển qua cho Tần trung, nói: "Ngựa giao cho ngươi, ta vào bên trong nghỉ một lát, ăn chút gì đó lót bụng."
Dứt lời hắn liền cầm lấy một cái bánh tart trứng Tần Trung đưa qua, thuận thế chui vào thùng xe ngựa.
Tần Dũng ngồi ở ghế phụ bên trong thùng xe, thật thà cười với Tần Tu Viễn một cái, sau đó liền thô lỗ cầm lấy cái bánh tart trứng nhỏ xinh, "rôm rốp" nhét hết vào trong miệng nuốt xuống.
Liền sau đó, hắn nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ của Tần Tu Viễn: "Ngươi cũng cút đi!"
"Ợ...". Minh Hiên vỗ vỗ cái bụng tròn vo của nó nghe phịch phịch, thỏa mãn ợ ra một cái.
Đường Nguyễn Nguyễn có chút lo lắng hỏi: "Ngươi không cảm thấy khó tiêu sao?"
Đứa nhỏ mới bảy tuổi này ăn một lần năm cái bánh tart trứng, cũng may là lúc làm bánh tart trứng nàng đã khống chế lượng đường, chứ không ăn một hồi sẽ có chút ngán.
"Nếu không phải là đã quá no, ta còn muốn ăn thêm một cái nữa đó!". Minh Hiên lau miệng, cười khanh khách.
Phòng bếp nhỏ không có ghế, nó liền ngồi trên bàn, dùng cánh tay chống đỡ thân mình, hai cái chân gầy guộc đong đưa bên dưới.
TBC
Minh Sương hỏi: "Tiểu công tử...sao người lại đột nhiên tới Phi Diêm Các? Có phải là tới tìm tướng quân không?"
"Ai nha!". Minh Hiên vỗ trán một cái, nói: "Sao ta lại có thể quên mất chính sự như vậy!"
Một tay nó chống bàn, từ trên bàn nhảy xuống, vẻ mặt ảo não nói: "Tam thúc đi rồi có phải không?"
Ba nha hoàn đều đồng nhịp gật đầu.
Cái miệng nhỏ của nó lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng không đợi được Tam thúc, làm sao bây giờ...". Giọng nói mang theo chút nức nở.
Đường Nguyễn Nguyễn tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt nó, ôn nhu nhìn thẳng nó: "Ngươi tới tìm Tam thúc là có chuyện gì sao?"
Minh Hiên nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, có chút do dự, sau đó ngập ngừng: "Con thấy thẩm cũng không giống người xấu..."
Đường Nguyễn Nguyễn bị chọc cười: "Thì sao?"
Minh Hiên liền trở nên trịnh trọng: "Con nói cho thẩm biết bí mật của con...con tới tìm Tam thúc để thúc ấy dạy con võ nghệ."
Khóe mắt Đường Nguyễn Nguyễn có chút co rút: Cái này mà tính là bí mật gì, chẳng lẽ không phải trên dưới trong phủ đều biết chuyện này rồi sao?
Đường Nguyễn Nguyễn cũng trịnh trọng mà đáp lại: "Vậy tướng quân đáp ứng chưa?"
Minh Hiên làm ra bộ dáng giống ông cụ non, thở dài: "Thường xuyên không tìm thấy Tam thúc, còn chưa bái sư thành công...người lớn toàn là xuất quỷ nhập thần!"
Đường Nguyễn Nguyễn không nhịn được phì cười, sau đó lại nghĩ tới một chuyện, nàng liền hỏi: "Mẫu thân của ngươi có biết ngươi tới tìm Tam thúc học võ không?"
Minh Hiên vội vàng nói: "Mẫu thân của con còn không biết, ngàn vạn lần không được nói cho bà ấy biết!"
Lần trước Đường Nguyễn Nguyễn đã được nghe kể về nguyên nhân Vương thị không muốn cho Minh hiên tập võ, nàng nói: "Ngươi cũng không thể gạt mẫu thân ngươi cả đời được...nếu mẫu thân người vẫn không đồng ý, người tính sao?"