Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-04-21 13:31:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì có chút kinh hãi. Xem ra đây tám chín phần trăm là bệnh trầm cảm rồi...còn tới giai đoạn tự thương tổn bản thân mình rồi sao?

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu, giống như đang suy ngẫm gì đó: "Tối nay Thanh Hiên và Minh Hiên đều ở chỗ chúng ta, vậy đại tẩu nhất định là đang một mình đợi bọn nó..."

Chuyện hôm nay náo loạn lớn tới như vậy, không chừng bức nàng ta tiến vào ngõ cụt!

Đường Nguyễn Nguyễn càng nghĩ càng thấy lo lắng: "Không được,ta muốn tới Phi Vân Các một chuyến."

Tần Tu Viễn có chút không hiểu làm sao: "Làm sao vậy? Lúc này sợ là đại tẩu đã ngủ rồi..."

Tần Tu Viễn có chút bất ngờ, nàng mới vừa bị đại tẩu ngộ thương, chẳng những không tức giận mà còn lo lắng cho đại tẩu.

Đường Nguyễn Nguyễn thay một kiện áo choàng, nhanh chóng xỏ giày, nói: "Trạng thái của đại tẩu có thể là bệnh trầm cảm! Nếu như trước kia đã có tiền sử tự làm tổn thương mình...lúc này lại không có ai bên cạnh trông chừng tẩu ấy, chỉ sợ là sẽ có chuyện không lành!"

Tần Tu Viễn nghe nàng nói như vậy sắc mặt cũng đột biến.

Đường Nguyễn Nguyễn lúc này đã vọt tới cửa, ai ngờ Tần Tu Viễn càng nhanh hơn nàng, hắn đột nhiên duỗi tay ôm ấy eo của Đường Nguyễn Nguyễn, liền ôm nàng tới trước người.

Đường Nguyễn Nguyễn kinh hô một tiếng: "Chàng!???"

Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: "Đi đường tắt!"

Khinh công của hắn rất lợi hại, nhún mũi chân một cái liền mang theo nàng trực tiếp bay lên mái nhà...

"Á! Cao quá...". Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức hồn vía lên mấy, nàng bất chấp miệng vết thương vẫn còn đau, hai tay ôm chặt lấy Tần Tu Viễn.

Phi Vân Các cách Phi Diêm các tới mấy dãy hành lang gấp khúc, đi bộ qua đó thì quá chậm. Dưới tình thế cấp bách, Tần Tu Viễn mới lựa chọn đi đường không trung qua, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng tràn ngập khát vọng sinh tồn của nàng, hắn lại có chút dở khóc dở cười.

Hắn sợ nàng lại chạm vào miệng vết thương, liền ôm chặt nàng, phi thân một cái nhảy vào trong Phi Vân Các cách đó không xa.

Hai người vững vàng đáp xuống bên trong đình viện ở Phi Vân Các.

Đường Nguyễn Nguyễn lảo đảo một hồi mới đứng vững, lập tức cảm thấy viện này có chút không thích hợp.

Bên trong Phi Vân Các to như vậy mà không có một gian phòng nào thắp đèn, thậm chí không nhìn thấy bóng dáng hạ nhân nào, trong ngoài đểu lộ ra chút quỷ dị.

Tần Tu Viễn cũng cảm thấy kỳ quái, Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn một cái, xong thử gọi vài tiếng "đại tẩu", nhưng vẫn luôn không có người đáp lại.

Hai người đứng ở giữa sân, Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Sân lớn như vậy, đại tẩu lúc này sẽ ở đâu?"

Tần Tu Viễn đáp: "Đại tẩu thường xuyên quỳ ở Phật đường, nơi đó thờ phụng bài vị của đại ca, chúng ta qua đó tìm thử trước?"

Dứt lời hắn liền đi ở phía trước, Đường Nguyễn Nguyễn trốn trốn đi theo sau lưng hắn. Nàng cảm thấy trong viện này có chút âm trầm cho nên không dám tự ý đi lung tung, nhanh chóng đuổi kịp Tần Tu Viễn.

Đi được vài bước cảm thấy có một trận gió âm u từ sau lưng nàng thổi tới, trong lòng nàng khiếp hoảng, lập tức duỗi tay kéo kéo góc tay áo Tần Tu Viễn.

TBC

Thân hình Tần Tu Viễn hơi khựng lại, hắn không lên tiếng. Đột nhiên xòe bàn tay ra nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi về hướng Phật đường.

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, tay nhỏ lạnh lẽo được bàn tay to lớn ấm áp bao phủ, còn có thể cảm nhận được rõ ràng vết chai do cầm kiếm trong lòng bàn tay hắn. Sợ hãi mới vừa rồi lập tức tan thành mây khói.

Tần Tu Viễn dẫn theo Đường Nguyễn Nguyễn xuyên qua hành lang gấp khúc, đi về phía hậu viện, đứng ở trước cửa Phật đường.

Hắn đưa tay gõ cửa: "Đại tẩu? Tẩu đang ở đâu?"

Bên trong không có ai đáp lại, Đường Nguyễn Nguyễn cũng vỗ vỗ cánh cửa: "Đại tẩu? Ta là Nguyễn Nguyễn, tẩu ở đâu?"

Đáp lại vẫn là sự yên tĩnh.

Tần Tu Viễn liền duỗi tay đẩy mạnh cửa ra.

Phía trên kỉ án* chính là tượng Phật cũng bài vị của Tần Tu Thệ.

(*) - 案几: cái bàn (từ cổ)

Ánh nến mờ nhạt, trên bài vị không nhiễm một hạt bụi, trái cây cúng lễ vẫn còn thập phần tươi mới, có thể nhìn ra được là mới vừa được thay vào hôm nay, hương nến cũng cao dài nguyên vẹn.

Tần Tu Viễn nhìn nhìn, lên tiếng: "Hương nến này vừa mới châm, chắc là đại tẩu vừa mới ở chỗ này."

Đường Nguyễn Nguyễn vội nói: "Có thể là tẩu ấy đã trở về phòng ngủ nghỉ ngơi rồi không?". Nàng cũng hi vọng là bản thân mình sợ bóng sợ gió một hồi thôi, nhưng muốn tới nhìn một cái mới có thể yên tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-49.html.]

Tần Tu Viễn liền dẫn nàng đi một vòng mới tới được cửa phòng ngủ.

Phòng ngủ vẫn không có đốt đèn.

Bọn họ vừa mới tới gần cửa phòng, còn chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng "Cạch" rất lớn, giống như có cái gì vừa ngã xuống vậy. Sau đó liền yên tĩnh trở lại, Đường Nguyễn Nguyễn cùng Tần Tu Viễn hai mặt nhìn nhau.

Nàng nhẹ nhàng gõ cửa: "Đại tẩu, tẩu không sao chứ?"

Không có người trả lời.

"Chắc là ta nghĩ nhiều rồi? Tẩu ấy chắc đã ngủ rồi". Đường Nguyễn Nguyễn có chút do dự nói, nàng suy nghĩ, có thể là đại tẩu còn tức giận với nàng cho nên mới cố ý không lên tiếng không?

Âm thanh vừa rồi rất lớn, tới bây giờ vẫn là một mảnh yên tĩnh. Tần Tu Viễn vẫn đang trầm ngâm, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Chúng ta vào trong xem thử!". Hắn thấp giọng nói.

Đường Nguyễn Nguyễn do dự một lúc: "Dù sao cũng là phòng ngủ của đại tẩu..."

Tần Tu Viễn cắt ngang: "Ta sẽ đá văng cửa, nàng đi vào."

Đường Nguyễn Nguyễn liền gật đầu: "Vậy được."

Tần Tu Viễn ngưng thần tĩnh khí, giơ tay lên chưởng một cái! "Bang", cửa bị đánh mở ra.

Đường Nguyễn Nguyễn lập tức đi vào, trong phòng không có đốt đèn, tối đen như mực. Nàng nhờ vào ánh trăng sờ soạng đi vào bên trong, đi không quá vài bước liền nhìn thấy rất nhiều đồ đạc nằm ngổn ngan trên mặt đất, một mảnh lộn xộn.

Nàng đi tới phía giường của đại tẩu: "Đại tẩu, tẩu ở chỗ nào?"

Tần Tu Viễn còn đang đứng bên ngoài, lẳng lặng chờ đợi tin tức của Đường Nguyễn Nguyễn.

Đường Nguyễn Nguyễn mò mẫm bước thêm vài bước về phía trước thăm dò, liền thấy một bóng người trước mặt, nàng không tự giác mà ngước mắt nhìn, tức khắc thét lên: "Á!!!! Có quỷ!!!"

Tần Tu Viễn từ bên ngoài vội vọt vào: "Nguyễn Nguyễn? Làm sao vậy?"

Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức chạy trở ra, ôm chặt lấy Tần Tu Viễn: "Tướng quân! Huhuhu...."

Trái tim nàng thiếu chút nữa là ngừng đập, sắp thở không thông. Tần Tu Viễn bị nàng lao vào lòng ngực, có chút sửng sốt.

Đường Nguyễn Nguyễn sau đó lập tức phản ứng lại: "Chàng...Chàng mau đi xem thử!"

Tần Tu Viễn đẩy Đường Nguyễn Nguyễn ra sau lưng, tự mình bước vào trong.

Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào phòng, Tần Tu Viên thấy một đôi hài trắng thêu hoa treo lửng lơ ở không trung, mà chủ nhân của đôi hài này trên đầu đang treo ba thước lụa trắng ở phía trên, sắc mặt trắng bệch, dường như không còn sinh khí.

Trong mắt hắn lập tức đau xót: "Đại tẩu!". Hắn nhanh chóng đỡ đại tẩu xuống, để nàng ta nằm trên mặt đất.

Đường Nguyễn Nguyễn vừa mới bị dọa không nhẹ, lúc này thấy thì ra là đại tẩu, liền chạy tới hỏi: "Sao lại là đại tẩu, tẩu ấy sao rồi?"

Tần Tu Viễn cũng đang gọi: "Đại tẩu! Đại tẩu, tẩu tỉnh lại!"

Tần Tu Viễn đưa tay lên thăm dò hơi thở của nàng ta...ánh mắt của hắn hơi ngưng trệ, sắc mặt thống khổ mà lắc đầu.

Cánh mũi Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút cay, không biết nên nói gì lúc này. Nàng đột nhiên nhớ tới phương pháp cấp cứu được học hồi đi học quân sự thời đại học, liền nói: "Chàng buông đại tẩu ra, để tẩu ấy nằm yên!"

Tần Tu Viễn ngẩn ra: "Nàng?"

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: 'Nếu vừa bị ngạt thở trong thời gian không lâu, có lẽ còn có thể cứu chữa! Chàng để ta làm thử!"

Tần Tu Viễn vội vàng làm theo lời nàng, đặt đại tẩu nằm yên trên mặt đất.

Đường Nguyễn Nguyễn lập tức quỳ xuống, dùng hai tay ấn n.g.ự.c của đại tẩu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Một, hai, ba, bốn..."

Tần Tu Viễn đứng bên cạnh nhìn, trong lòng hắn đang âm thầm khẩn cầu cho đại tẩu có thể tỉnh lại.

Hắn không khỏi nảy lên cảm giác tự trách mãnh liệt. Ban ngày hắn nói chuyện quá tàn nhẫn, đại tẩu chắc chắn là bị mắng nên mới thương tâm mà tự sát...Đại tẩu cũng là một người số khổ, gả tới phủ Trấn quốc tướng quân không hưởng được bao nhiêu năm yên ổn, đã phải đối mắt với việc phu quân tử chiến sa trường.

Vốn dĩ mẫu thân thấy tuổi tác của tẩu ấy còn quá trẻ, muốn cho tẩu ấy tái giá, nhưng đại tẩu thà c.h.ế.t cũng không chịu...

Tuy rằng tính tình có chút khó chịu, nhưng thật sự rất yêu đại ca.

Tần Tu Viễn áy náy không thôi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, run rẩy thốt lên: "Đại tẩu, thực sự xin lỗi..."

Loading...