Xuyên Về Cổ Đại, Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 808
Cập nhật lúc: 2024-10-22 05:57:04
Lượt xem: 79
Đợi đến khi Tô Mộc Lam đi ra nhà chính thì Tạ Quảng Bạch quan sát phòng ở một lần rồi cười nói: "Đệ vẫn là một bộ dạng như lúc trước, mọi việc đều không thích phô trương xa hoa, cho dù trong tay có tiền thì ăn ở cũng vô cùng đơn giản."
"Tam ca cũng không thay đổi gì cả, nhìn cũng rất có tinh thần."
Bạch Thạch Đường lại rót thêm chút trà cho Tạ Quảng Bạch: "Vừa rồi Tam ca đã nói là Đại ca và Nhị ca có một số việc bám châm, phải hai ngày nữa mới đến nơi này thì có phải là đang bận rộn chuyện vận tải đường thủy hay không?"
"Còn không phải sao, vào mùa đông thì chỉ có chuyện này khiến cho người ta đau đầu…."
Hai người ở trong phòng nói chuyện rôm rả, Tô Mộc Lam thấy Lý thị và Hứa thị đã đến nên liền dặn hai người trước tiên quét dọn ngoài sân một chút, sau đó bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa.
Vừa nãy Tạ Quảng Bạch nói là không kiêng ăn gì, lại nhớ tới nơi mà hắn ở thì so với nơi này càng hướng về phía Bắc một chút, vào mùa đông chắc là càng thích ăn các loại món hầm, nên buổi trưa liền dứt khoát làm thịt dê kho tộ để ăn.
Trong nhà có sẵn thịt dê đã làm sạch sẽ, rửa sạch rồi băm nhỏ, sau đó đặt lên trên bếp lớn để hầm.
Lại thêm một ít than củi vào trong bếp lò nhỏ, nấu thêm một ấm nước sôi để thuận tiện cho Bạch Thạch Đường và Tạ Quảng Bạch uống trà.
Hai người Bạch Thạch Đường và Tạ Quảng Bạch ở trong phòng nói chuyện một lúc lâu.
Sau khi đã hiểu rõ tình hình hiện tại của nhau, biết được mọi chuyện đều thuận lợi thì tâm trạng của hai người cũng rất tốt.
"Nhìn dáng vẻ của đệ thì sau này sẽ không có ý định quay trở về sao?" Tạ Quảng Bạch hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-808.html.]
"Thê nhi trong nhà không thể tách rời được, chuyện của thương hội thì ngày thường cũng đều có Đại ca và Nhị ca quản lý rồi, có lẽ cũng không có sai lầm gì cả, những việc cần để ý để giúp đỡ thương hội ở bên này thì ta cũng đã thu xếp xong rồi."
"Nếu thỉnh thoảng có chuyện gì mà nhất định phải chạy một chuyến thì cũng có thể đi một hai lần, nhưng nếu là chia xa lâu ngày với người nhà thì không được."
Thấy Bạch Thạch Đường nói vậy thì Tạ Quảng Bạch cũng gật đầu: "Vậy cũng đúng, vất vả bôn ba khắp nơi cũng không phải vì cái gì khác ngoài việc muốn làm cho trong nhà giàu có hơn, người nhà được sống yên vui, nếu tiền bạc trong tay đã kiếm đủ rồi, cũng đủ ăn uống tiêu pha thì cũng không cần quá mức tham lam làm gì."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nhưng mà đệ nói như vậy thì lại đúng ý của lão Nhị rồi, nếu hắn mà nghe được những lời này thì chỉ sợ sẽ đắc ý trong lòng một lúc lâu."
Tạ Quảng Bạch dừng lại một chút, uống sạch chén trà trong tay rồi nhìn về phía Bạch Thạch Đường: "Đệ thật sự nguyện ý đưa công lao của bản thân chắp tay nhường lại cho lão Nhị sao? Ta nói cho đệ biết, tiểu tử lão Nhị kia cũng sẽ không coi đây là tấm lòng của đệ đâu, ngược lại còn cho rằng đây là chuyện đương nhiên nữa."
"Đều là việc làm ăn trong thương hội, cũng không thể nói là công lao của ai cả."
Bạch Thạch Đường trầm giọng trả lời: "Ta vào thương hội cũng muộn, Đại ca và Tam ca lại rất chăm sóc ta, nên trong lòng Nhị ca khó tránh khỏi sẽ có chút so sánh, ta cũng biết là Tam ca thay ta bất bình, chỉ là nếu ta và Nhị ca thực sự tranh chấp thì người đau đầu nhất sẽ là Tam ca và Đại ca."
"Nhị ca làm việc chăm chỉ, cũng tận tâm tận lực đối với thương hội, không cần phải vì chuyện không hợp tính tình với ta mà làm náo loạn khiến cho thương hội không thể yên bình."
"Là lý do này." Tạ Quảng Bạch thở dài: "Cũng làm khó cho đệ có thể nghĩ thông suốt, cũng nguyện ý buông xuống, nếu là người bình thường thì chỉ sợ sẽ không thể nhìn rõ được tầng ý nghĩa này, ta cũng rất bội phục đệ."
"Tam ca nói đùa rồi, chủ yếu là ta cũng rất luyến tiếc gia đình của mình, hơn nữa tuổi tác càng lớn thì lại càng không muốn đi ra ngoài bôn ba nữa." Bạch Thạch Đường cười nói.
"Đệ mới có mấy tuổi mà đã nói tuổi tác lớn rồi, nếu vậy thì ta đây chẳng phải đã nửa thân mình chôn vào trong đất rồi sao?"
Tạ Quảng Bạch liếc Bạch Thạch Đường một cái: "Động một chút là nói bản thân có tuổi rồi, đang cố ý chọc ta phải không?"
"Làm sao có lá gan này được." Bạch Thạch Đường buông chén trà trong tay xuống.