Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 129: Bách Thủ day dứt vì thiếu hụt
Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:00:28
Lượt xem: 113
Đến hôm nay Mai Tử và Vương Bảo Sơn thành thân, cả thôn đều tràn ngập trong không khí vui mừng. Người hai nhà đều dán chữ hỷ đỏ thẫm lên cửa sân.
Nhà Bảo Sơn không chỉ dán ở cửa sân, mà nhà chính và phòng đều dán chữ hỷ, bố trí khiến bầu không khí trở nên vui mừng. Bà con hàng xóm đều tới giúp đỡ. Nhất là cha mẹ Bảo Sơn lại càng vui vẻ, chuyện chung thân đại sự của con trai bảo bối cuối cùng đã được giải quyết xong, tiếp theo bọn họ chỉ còn chờ được ôm cháu thôi.
Loan Loan đến nhà Mai Tử, còn Bách Thủ đến nhà Bảo Sơn giúp đỡ.
Thời đại này tân nương tử không có cách nào làm tóc làm đẹp được. Loan Loan liền bảo Mai Tử dùng lòng trắng trứng gà thoa lên mặt, có thể làm cho da thêm mịn màng. Trước khi trang điểm, cắt dưa leo thành từng lát mỏng, đắp lên mặt, có thể làm cho làn da thêm non mịn, và cũng dễ dàng trang điểm hơn.
Cho nên hôm nay thành thân, Loan Loan theo lời mời của Mai Tử tới đây thật sớm giúp Mai Tử trang điểm. Chỉ cần có thể xinh đẹp, nữ nhân vốn luôn đồng ý thử một lần, đặc biệt hôm nay còn là ngày thành thân.
Dưa chuột mỏng tang lành lạnh đắp lên mặt rất thoải mái, dường như có thể cảm giác được những giọt nước kia đang thẩm thấu vào da thịt. Mai Tử vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không nghĩ tới biện pháp này của Loan Loan thật sự có hiệu quả!
Hai nữ nhân ở trong phòng cười cười nói nói. Lúc mẹ Trường Thọ đi vào thì sợ hết hồn, đợi thấy rõ trên mặt Mai Tử là lát dưa leo mới thở dài một hơi, trợn mắt nhìn hai người nói: “Các ngươi làm gì đây?”
Loan Loan nhìn bà cười nói: “Đại thẩm nương, hôm nay là ngày vui của Mai Tử, cháu đang làm mặt cho tỷ ấy, chút nữa trang điểm sẽ rất đẹp đấy ạ!”
Đồ ăn ngon mà cắt lãng phí như thế, mẹ Trường Thọ vốn muốn nói hai người mấy câu, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày vui, trước kia mặc dù luôn nhìn Mai Tử không vừa mắt, nhưng bây giờ nàng sắp trở thành người nhà khác, trong lòng sinh ra một tia không nỡ, liền không mở miệng nữa.
Dùng phương pháp làm đẹp thiên nhiên đương nhiên là tốt, sau khi đắp xong, sờ lên da mặt thấy rất mềm mại mịn màng, khiến Mai Tử vô cùng vui vẻ!
Về phần trang điểm thì nhờ Bà mối Vương tới giúp. Bà mối Vương hàng năm đi lại bên ngoài nhiều, thấy nhiều, bà từng được một hộp phấn thơm, bây giờ rốt cục cũng có cơ hội khoe khoang, bà cầm lấy hộp phấn thơm nói với mấy người trong phòng: “Đây là phần thưởng của một vị Bàng di nương trong phủ kia, mua bên ngoài phải tiêu tốn rất nhiều bạc đấy…”
Cho nên Bà mối Vương liền bắt chước trang điểm bộ dạng như của những người có tiền, vốn định trang điểm cho Mai Tử thành bộ dạng quý phái khéo léo, nhưng không biết sao tay nghề lại không tới. Mọi người đều là nông dân, mỗi ngày làm việc còn không kịp, lấy đâu ra thời gian vẽ mày tô son.
Thế cho nên trang điểm cho Mai Tử xong, sau đó mấy người đi vào đều sửng sốt không ai nhận ra đây là tân nương tử.
Mẹ Kim Đản rướn cổ lên mặt Mai Tử hít hà: “Ừ, phấn này rất thơm…” Rồi nhìn lại mặt Mai Tử trắng bệch, cau mày nói: “Nhưng đại nương à, bộ dạng này của Mai Tử sao có thể ra ngoài gặp người đây?” Còn không đẹp bằng lúc chưa trang điểm nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-129-bach-thu-day-dut-vi-thieu-hut.html.]
Bà mối Vương trừng mắt: “Ai nói không thể ra ngoài gặp người, những phu nhân ở kinh thành kia, có người nào xuất giá mà không phải như vậy? Bây giờ đều đang thịnh hành bộ dạng này đó!”
Bà nhìn thần sắc bán tín bán nghi trên mặt mọi người, lại nói: “Nữ nhân cả đời lúc nào cũng đều như thế, đến lúc xuất giá không thể làm chút gì khác đi sao? Trước kia chúng ta không có cách nào khác, các ngươi bây giờ tuổi còn trẻ có cơ hội thì phải học hỏi nhiều vào!”
Kinh thành chỗ kia đối với mọi người ở đây mà nói quả thực chính là nơi rất xa không thể chạm tới, nghe bà mối Vương nói như thế, trong lòng mọi người đều nghĩ thì ra nữ nhân ở kinh thành có bộ dáng như vậy nha!
Loan Loan ngồi một bên nghe mà thấy buồn cười, nàng nhìn Mai Tử bị trét đầy bột chì trên mặt, không còn nhìn ra nhan sắc vốn có, nàng lặng lẽ tiến tới bên tai Mai Tử hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
Mai Tử đau khổ nhăn mặt: “Sao ta cảm thấy trên mặt như bị dán vào một lớp mặt vậy?”
Loan Loan phì một tiếng bật cười!
Sau khi Kim Đản trộm chạy vào liếc nhìn, nó liền nhanh chân chạy trở ra ngoài, vọt tới phòng bếp ồn ào với bà nội thằng bé: “Bà nội ơi, thẩm con trét hồ đầy mặt kìa!”
“Cái gì?”
Chờ mẹ Trường Thọ vào phòng thấy Mai Tử chỉ kém một chút đã thành quỷ thì kêu lên một tiếng, lúc này so với mới rồi bà thấy Mai Tử đắp dưa chuột cắt lát còn đáng sợ hơn. Hồi lâu, mẹ Trường Thọ nhìn Bà mối Vương hỏi một câu: “… Bộ dạng nó như vậy có thể đi ra ngoài sao?”
Bà mối Vương có chút ngượng ngùng, vốn nghĩ định khoe khoang một chút, nhưng không ngờ lại thành ra như vậy, chính bà ta nhìn còn cảm thấy không được tự nhiên. Chỉ có thể cứng giọng nói: “Ở kinh thành đều làm thế này cả!”
Mẹ Trường Thọ là người đầu tiên nhẹ dạ tin tưởng. Không biết đến đêm Vương Bảo Sơn nhìn thấy có bị hù dọa thành bệnh hay không?
Mai Tử vừa chờ đợi nhìn mẹ chồng nàng, hi vọng lão nhân gia mở miệng bảo rửa sạch trò xiếc trên mặt nàng, vừa gãi mặt, Loan Loan ở bên cạnh nhìn thấy liền hỏi nàng: “Ngứa sao?”
Mai Tử gật đầu: “Ta cảm thấy trên mặt không thoải mái.”
Sau đó Loan Loan đưa mắt nhìn bà mối Vương, xong nói với mẹ Trường Thọ: “Chắc phấn quá dày rồi, hay là để Mai Tử rửa mặt đi ạ?”