Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 190

Cập nhật lúc: 2024-09-29 11:00:04
Lượt xem: 104

Loan Loan thu vào mắt biểu lộ vừa rồi của Vương đại phu, nàng bình tĩnh nói: “Vương đại phu vừa rồi cũng đã thấy thôn trưởng bị thương ở xương cẳng chân chứ không phải ở khớp, mà bị thương ở đó, chắc chắn là đã thương tổn đến căn bản của xương xốt, nẹp gỗ quá cứng, nếu như cứ miễn cưỡng nẹp vào thì sẽ có thể bị thương lần nữa. Biện pháp bó đồ cố định này vốn khá tốt, nhưng phải dùng thứ có dạng cao, lúc nóng nó sẽ mềm, bao bọc hết chân lại, sau khi để nguội thì nó lại có thể trở nên cứng rắn, để phòng ngừa có gì đó ở bên ngoài làm tổn thương chân lần nữa.”

Vương đại phu nghe thấy thì hai mắt tỏa sáng, biện pháp này rất tốt.

Vội hỏi: “Nhưng mà, cái thứ có dạng cao này là gì?”

Loan Loan lắc đầu: “Cháu cũng không biết, đây chỉ là ý nghĩ riêng của cháu thôi.” Nếu như nàng nói ra thạch cao, Vương đại phu này chắc chắn sẽ lại truy hỏi đến cùng, nàng chỉ là một thôn phụ, làm sao có thể biết nhiều như vậy? Chẳng phải sẽ khiến cho mọi người có lòng nghi ngờ sao.

Vương đại phu có chút thất vọng, có điều, những hoài nghi về Loan Loan đã hoàn toàn biến mất hết, đồng thời đề nghị nói với Dương Nghĩa Trí: “Dương thôn trưởng, ông vẫn nên mau chóng ra chợ tìm đại phu xem đi, vết thương này không thể trì hoãn được.” Sau đó đơn giản quấn miệng vết thương lại cho ông.

Tiếp theo, Dương Khai Thạch đã thương nghị với mấy người Bách Thủ cứ dùng xe trâu chở Dương Nghĩa Trí đến chợ, Bách Thủ lại vội vàng về nhà dắt xe trâu qua, mọi người giúp mẹ Thạch Đầu trải một lớp rơm dày trên xe, nhưng rơm trong nhà nàng không đủ, nên vài gia đình bèn về nhà mình ôm rơm sang. Sau đó lại trải chăn lên trên, mấy người nam nhân cẩn thận giúp đỡ khiêng Dương Nghĩa Trí lên xe trâu, dưới cẳng chân còn lấy quần áo dày kê lên, vì đường thôn xóc nảy, làm như thế để tránh chạm vào miệng vết thương.

Bách Thủ vội vàng lên xe trâu, Dương Khai Thạch, Cát Sơn, cha Nguyên Bảo cùng đi chung đến chợ.

Đại phu trên trấn không dễ mời được, vì họ không hiền hòa giống như Vương đại phu, nếu đường xa mà bạc ít thì người ta cũng sẽ không đến. Cho nên, để tránh phí công đi đường, mọi người mới quyết định đưa Dương Nghĩa Trí đến chợ.

Một đoàn người Dương Nghĩa Trí vừa đi, mọi người đứng ở cổng an ủi hai bà tức bà nội Thạch Đầu vài câu, lại nói chuyện một lát, sau đó từng người cũng quay về nhà. Dương Nghĩa Trí là thôn trưởng, bình thường cũng đã làm không ít chuyện cho thôn, mọi người lo lắng cho ông cũng là chuyện đương nhiên.

Loan Loan và mẹ Nguyên Bảo thì nán lại, tuy nói không giúp đỡ được gì, nhưng ở lại trò chuyện dù sao cũng có thể giải tỏa được chút lo lắng trong lòng hai người họ. Thế nhưng chưa ngồi được một lát, Lai Sinh đã chạy đến nói có người đến nhà.

Loan Loan trở về xem, ra là Vương Nguyên Sinh, hắn đang nhảy tới nhảy lui trên con đường đá trong sân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-190.html.]

“Trận mưa to vừa rồi, lúa trong nhà năm nay đều ngập nước, mẹ nói chắc chắn không có gì để thu hoạch, bảo đệ tới hỏi xem các tỷ thế nào?”

“Vương gia thôn cũng gặp mưa to, chẳng lẽ Dương gia thôn có thể đẹp trời à?” Lại hỏi hắn: “Trong ruộng ngập nước lại không nghĩ cách thoát nước đi sao?”

“Thoát đi đâu chứ? Chỉ thoát được hai mảnh ruộng, còn mấy mảnh khác thì không thoát được.”

Vương gia thôn cách sông xa hơn một chút, nếu muốn thoát nước chắc chắn sẽ không dễ làm như Dương gia thôn rồi. Loan Loan lại bảo Vương Nguyên Sinh trở về báo lại với mẹ nàng là lúa trong nhà các nàng cũng bị ngập nước. Đợi Vương Nguyên Sinh vừa đi, Loan Loan bèn đi ra vườn rau xem mấy dãy ớt kia, may mắn bọn nó không có bị c.h.ế.t úng.

Trong lòng nàng nghĩ, như mẹ nàng lại tốt bụng tìm tới hỏi thăm cuộc sống của nàng và Bách Thủ sao? Hoặc là mẹ nàng trước là đến xem xét, nếu như nhà nàng có thu hoạch tốt, sau này cũng tiện đến nhà nàng lấy chút lúa gạo về?

Thôi mặc kệ bà ấy, dù sao đến lúc đó sẽ có cách ứng phó.

Đến giờ ăn trưa, Bách Thủ cũng đã trở về, Loan Loan bèn hỏi tình hình của Dương Nghĩa Trí.

“Xương cẳng chân bị thương, nhưng cũng may là không bị nát, có điều sau này lành rồi vẫn không thể làm được việc nặng, khi trời mưa gió cũng sẽ đau nhức.” Tiếp đó hắn lại thở dài: “Đại phu trên trấn xem bệnh thu tiền cao quá, cái tên tiểu đồng kia không biết chui ra từ đâu, lại còn đòi khen thưởng, không cho hắn thì hắn còn làm khó.”

Đúng nha, những đại phu có danh tiếng đều xem bệnh cho những người có tiền, đoán chừng bình thường người ta xem bệnh đều thưởng tiền, tiểu đồng bên cạnh đại phu thỉnh thoảng cũng sẽ được thưởng tiền, nên không cho hắn thì đương nhiên hắn không cho ngươi sắc mặt tốt rồi.

Sau đó lại nghe Bách Thủ cẩn thận dặn dò nàng: “Sau này chúng ta đi ra ngoài nên chú ý an toàn một chút, đặc biệt là nàng, mùa đông phải chú ý giữ ấm thân thể, nữ nhân không được chịu lạnh. Lúc ta ở đó, có nghe người ta nói đại phu đó xem bệnh phụ nữ cũng rất giỏi, chỉ là gia đình nghèo khổ cơ bản đều không xem nổi bệnh, đa số đều là mấy gia đình có tiền cả. Nhưng nếu đi xem chỗ khác, uống thuốc tốn bạc mà mãi không khỏi, kết quả là không chỉ mất bạc, ngay cả thân thể cũng biến thành suy nhược!”

Loan Loan biết ý hắn nói là gì, có mấy người phụ nữ gia đình nghèo khổ mắc bệnh phụ nữ, hoặc là người lâu không có thai, muốn đi khám nhưng sợ tốn bạc nên không dám đi tìm đại phu có danh tiếng, bèn tùy tiện tìm một đại phu kê đơn, kết quả là uống thuốc tốn bạc, bệnh không khỏi, cuối cùng từ bệnh nhẹ biến thành bệnh nặng.

 

Loading...