Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 215: Bàn luận thị phi
Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:06:36
Lượt xem: 90
Ngày hôm sau, Loan Loan đang quét sân thì mẹ Nguyên Bảo tới.
“A, muội đang quét dọn à!”
“Hì hì, vâng ạ, muội cũng rảnh rỗi mà, chị dâu Thanh Diệp vào ngồi chơi đi.” Loan Loan cười mời mẹ Nguyên Bảo.
“Ta cũng chỉ đi ngang qua thôi, đã mấy ngày không gặp muội rồi, nhìn thấy muội đang quét sân nên đi vào chơi một chút.” Trước khi Loan Loan mở miệng thì mẹ Nguyên Bảo đã đi vào.
Khoảng thời gian trước đây nhà Nguyên Bảo cũng bận rộn, nhưng kể từ khi nhà họ học nhà Loan Loan làm lỗ thoát nước, thì bình thường nước bẩn chỉ cần giội vào cửa thoát nước là được, cũng sẽ không đọng trong sân nên rất thuận tiện.
Bởi vì đào cửa lỗ thoát ở cổng, nên nước rửa mặt rửa chân ban đêm phải đi ra cổng để đổ, mà một bên góc tường nhà họ có một cái lỗ nhỏ, vì vậy hai vợ chồng bèn thương lượng cứ làm thêm một lỗ thoát nước nữa, như vậy cũng tiện đổ nước hơn, nếu sau này gặp phải trời mưa to như lần trước thì trong nhà cũng không dễ gì mà bị ngập nước.
“Biện pháp này của nhà muội thật là tốt đấy, trong thôn có rất nhiều nhà đều đào lỗ thoát nước theo.” Mẹ Nguyên Bảo cười nói, lại nhìn mái hiên rộng rãi của nhà nàng nói: “Mái hiên nhà muội nới rộng ra thế này dường như cũng rất hay nha.”
“Có cái mái hiên này rồi thì bình thường trời mưa có thể đứng ở cửa nhà chính sẽ không bị nước mưa b.ắ.n vào người, hơn nữa tỷ nhìn xem gờ mái hiên này đã được nâng cao hơn, bậc cửa nhà chính bọn muội cũng làm cao lên, cho nên, cho dù là có gặp lụt như lần trước thì nước cũng không dễ tràn vào. Và nó còn có chỗ tốt nữa là, hành lang này thông đến tận phòng bếp bên kia, cho nên trời có mưa cũng sẽ không lo.” Loan Loan cười giải thích.
Hai mắt mẹ Nguyên Bảo tỏa sáng.
“Vậy con đường đá xanh này thì sao?”
Loan Loan che miệng cười: “Lúc đầu khi làm con đường đá này là do muội nghĩ đến nếu trời mưa mà đi trên đường đá này sẽ không bị dính bùn, thế thì trong nhà cũng sạch sẽ hơn một chút, nhưng mà ai đi ra ngoài về mà trên giày không dính bùn, nên tác dụng của nó cũng không cao bằng hai thứ kia.” Dừng lại một chút, nàng nói tiếp: “Có điều, con đường đá này được trải đến nhà sau, và trải dài ra tận chuồng lợn thì lại thực dụng hơn so với trải trong sân đấy. Hơn nữa, chị dâu Thanh Diệp à, tẩu nhìn chuồng lợn, chuồng gà, còn có cả vườn rau, thêm cả chuồng trâu sau nhà muội xem, những chỗ đó đều được sắp xếp rất thuận tiện. Nếu không các tẩu cứ sửa lại sân nhà bố trí giống hệt nhà muội thế này đi, đến lúc đó hai nhà của chúng ta sẽ giống như cùng một nhà vậy, rất tốt đấy!” Nói xong nàng dí dỏm nháy mắt mấy cái với mẹ Nguyên Bảo.
Mẹ Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, không thể phủ nhận rất nhiều thiết kế của nhà Loan Loan đều rất thực dụng, nhưng mà. . . . . . . thế này sẽ tốn rất nhiều bạc! Nàng lắc đầu: “Thôi, sửa lại không chỉ tốn bạc, hơn nữa mới chỉ đào lỗ thoát nước kia thôi mà chúng ta đã phải làm rất lâu rồi.”
Loan Loan lập tức nghĩ đến cánh tay của cha Nguyên Bảo, liền nói: “Không biết vết thương của Dương đại ca thế nào rồi?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, đã có thể cử động, chỉ có điều vì phòng vạn nhất nên đến giờ ta vẫn không cho huynh ấy làm việc nặng.”
Loan Loan gật đầu, đúng thế, bị thương nặng như vậy mà không nghỉ ngơi nhiều sau này sẽ để lại di chứng, mà người đàn ông lại là trụ cột trong gia đình nữa.
Sau đó Loan Loan mang ghế dài ra mời nàng ngồi, hai người ngồi trong sân nói chuyện, lúc này có hai người đi ngang qua cổng, vừa hay họ lại có thể nghe thấy tiếng hai người đó nói chuyện.
“. . . . . . . ngươi xem con người đúng là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà, không ngờ có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vậy.”
“Còn không phải sao, hơn nữa dáng vẻ nàng ta kiều mỵ, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp gì rồi, quanh năm làm việc bên ngoài nên tư tưởng cũng buông thả như thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-215-ban-luan-thi-phi.html.]
“Thật tiếc cho khuê nữ kia, lớn lên cũng ngoan ngoãn, lanh lợi, thế mà lại có người mẹ vô liêm sỉ như thế.”
“Ngoan ngoãn, lanh lợi cái gì, lớn lên cũng giống như mẹ nó thôi, không biết sau này lớn lên bộ dạng ra sao, nhưng mà đáng tiếc lại là một đứa câm.”
. . . . . . . .
Hai người càng ngày càng đi xa, phía sau cũng không nghe được gì nữa.
Hai người trong sân đều ngẩn ra, những người này nói chuyện cũng quá không kiêng kỵ nha. Hơn nữa, cô bé Mạch Thảo kia quả thực thành thật, bị mẹ nàng liên lụy sợ rằng sau này sẽ không dễ sống, nhưng mà, làm người phải có phúc hậu chứ, người lớn là người lớn, trẻ con là trẻ con, sao có thể vơ cả một nắm như thế được?
Mẹ Nguyên Bảo đương nhiên không biết Loan Loan đã biết chuyện của Hương Tú, nên dịch ghế lại cạnh nàng, hạ giọng nói: “Hai ngày gần đây trong thôn xảy ra chuyện rất đáng xấu hổ.”
“Là chuyện gì thế?” Loan Loan làm bộ như không biết hỏi.
“Muội không biết đâu, xế chiều hôm qua vợ Lý Tứ cãi nhau một trận to với hắn ở nhà, ầm ĩ làm cho cả thôn đều biết, rồi thẩm ấy đứng ở ven đường lớn tiếng mắng hồ ly tinh!”
Loan Loan kinh ngạc há to mồm: “Hồ ly tinh gì vậy?” Chẳng lẽ người ở nhà Hương Tú đêm đó là Lý Tứ, nhưng mà sao vợ Lý Tứ lại biết chuyện này chứ?
“Đúng vậy a, muội biết là đang mắng ai không?” Mẹ Nguyên Bảo nói rất thần thần bí bí.
Loan Loan lắc đầu.
“Chính là Hương Tú.” Nói đến tên người, giọng của mẹ Nguyên Bảo cũng hạ thấp hơn.
Loan Loan há miệng, vẫn chưa nói được gì, hôm đó chính tai nàng đã nghe thấy rồi, bây giờ còn muốn nói được gì nữa đây?
Sau đó nàng lại nghe thấy mẹ Nguyên Bảo nói: “Nhưng mà Lý Tứ không thừa nhận, vợ Lý Tứ cũng không có cách gì, chỉ có thể đứng ngoài cổng nhà Hương Tú chỉ cây dâu mắng cây hòe mà thôi, chỉ là, bây giờ người trong thôn ai cũng biết chuyện là thế nào rồi. . . . . . . .”
Hóa ra là đêm hôm đó Loan Loan vội vàng chạy về mà nhất thời đã quên không đóng cổng, đúng lúc hôm đó vợ Lý Tứ lại về nhà mẹ đẻ, nàng và Lý Tứ có một đứa con trai, đã sắp hai mươi rồi, đang ở bên ngoài, cha mẹ Lý Tứ mất sớm, cho nên bình thường cũng chỉ có mình nàng ở nhà, rảnh rỗi thì nàng lại thích chạy về nhà mẹ đẻ. Đúng hôm đó thì nhà mẹ đẻ lại có chuyện nên nàng phải nán lại, nàng vốn định ngủ lại nhà mẹ đẻ qua đêm, nhưng mấy hôm rồi Lý Tứ không có về nhà, nàng sợ hắn đột nhiên về nhà lại không có ai, cho nên lần mò đường trong đêm tối mà về.
Ai ngờ nàng còn chưa về đến nhà thì trời đã đổ mưa, làm cho ướt nhem cả người, lúc đi qua cổng nhà Hương Tú thì phát hiện cổng không đóng, mà trong thôn không ai không biết nhà Hương Tú chỉ có hai mẹ con, vốn xuất phát từ lòng tốt và sự quan tâm, nên nàng định thuận tay đóng giúp cái cổng, kết quả là không cẩn thận vấp ngã, vừa hay lại nhìn thấy trong nhà dường như có ánh đèn, thế là bèn chân thấp chân cao đi vào.