Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 292

Cập nhật lúc: 2024-10-31 21:08:31
Lượt xem: 15

Cho nên người nào không có chút quyền thế mà phát hiện ra thứ này thì thật đúng là chẳng nuốt được, vì thế cũng có thể thấy ông chủ này có mối quan hệ không đơn giản.

Đây đúng là một cơ hội tốt, cho dù đối phương thế mạnh, nhưng cũng không có khả năng điều tất cả công nhân từ nơi khác đến, một là phiền toái, hai là không cần thiết, vì thế chuyện tuyển người là điều đương nhiên.

Có điều việc khai thác quặng này cũng là công việc vô cùng nguy hiểm.

Ngày hôm sau, Dương Nghĩa Trí triệu tập mọi người mở một cuộc họp, chính thức tuyên bố tin tức sắp có người lên núi khai thác mỏ than với người trong thôn. Còn nói: “Nếu ai mong muốn kiếm tiền, thì đến khi người ta đến tuyển người, mọi người có thể báo danh, về phần tiền công tạm thời còn chưa biết, nhưng có lẽ sẽ không quá thấp….”

Tin tức vừa lan ra, tiếng bàn tán lập tức nổi lên, mỏ than này mọi người cũng chỉ nghe nói qua thôi, những người nhiều kinh nghiệm sống cũng chỉ nghe người ta nói đến : “Khai thác quặng.”, nhưng rốt cuộc là thế nào thì không ai biết, họ không thể tưởng tượng được chuyện tốt bực này lại có thể đến lượt thôn của mình. Nếu có công việc này, thì cả năm nhất định sẽ để dành được chút bạc, dù sao cũng tốt hơn bình thường quanh quẩn tìm đông tìm tây như một con ruồi không đầu, ảo tưởng phát tài ngập đầu nhưng không có cách nào thực hiện.

Cuộc họp vừa xong, tất cả mọi người chậm chạp rời khỏi từ đường, vừa đi vừa bàn tán.

Có người cười tính toán sau này sẽ thu được bao nhiêu bạc trong một năm, chồng mình không cần vì vài đồng bạc mà phải đi làm thật xa, dù phải dầm mưa dãi nắng, nhưng sau núi thôn mình gần như thế, chỉ hai ba bước là có thể đưa đồ che mưa đến.

Cũng có người mặt mày nhăn nhó buồn rầu suy nghĩ nên để bao nhiêu người trong nhà đi làm, nếu cả nhà đều đi rồi thì ai chăm sóc bọn trẻ còn nhỏ?

Còn có mấy người lớn tuổi một chút vì không muốn bỏ qua cơ hội lần này mà cũng quyết định muốn lên núi, nhưng thanh niên trong nhà thì lại xoắn xuýt, việc tốn thể lực như thế này liệu người lớn tuổi có đảm đương nổi không? Lần đầu tiên bọn họ gặp chuyện có thể tìm được bạc trước cửa nhà, nhưng lại lo lắng cho thân thể của cha mẹ già…

Nhất thời trên đường thôn đều ngập tràn tiếng nói chuyện ong ong, mọi người thảo luận khí thế ngất trời, khiến bầu không khí trong thôn phấn chấn lên không ít!

Bách Thủ cũng rất hưng phấn, một năm này trong nhà họ gần như rất ít thu vào, ngày thường hắn không nói nhưng thật ra trong lòng lại rất sốt ruột. Hắn là trụ cột trong nhà, sao hắn có thể chỉ dựa vào chút bạc một năm hai lần Loan Loan làm thịt khô chứ?

Từ sau khi xác định tin tức từ chỗ Dương Nghĩa Trí, hắn cũng đã hạ quyết tâm, mặc kệ việc này mệt mỏi thế nào, hắn cũng nhất định phải lên núi làm việc. Hiện tại vẫn chưa biết tiền lương bao nhiêu, nhưng hắn nhất định sẽ cần cù chăm chỉ làm việc, cố gắng làm việc bên cạnh ông chủ lâu một chút, đến lúc đó gánh nặng trên mình Loan Loan cũng nhẹ bớt, nếu ngày nào đó không làm thịt khô nữa thì cuộc sống nhà bọn họ vẫn như hiện tại.

Nhìn thần sắc hưng phấn trên mặt Bách Thủ, lòng Loan Loan sáng tỏ như gương, nhưng nàng không muốn lấy lời nói đả kích hắn, chỉ tự nói với mình một câu: “Việc khai thác quặng này cũng không phải đơn giản, không chỉ không đơn giản mà còn là loại việc rất nguy hiểm, không biết ông chủ này trả bao nhiêu ngân lượng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-292.html.]

Qua hai ngày sau lại có người đến, có một người từng theo Bách Thủ lên núi, gọi là Vạn Hữu Tài, có nghề trong việc tìm mỏ, mọi người đều gọi ông ta là Vạn sư phụ, một nam tử trẻ tuổi khác là con ông ta, gọi là Vạn Năng.

Hai người dẫn theo hơn hai mươi người đến, Vạn Năng dẫn người đi thẳng lên núi, Vạn Hữu Tài thương lượng cùng thôn trưởng một phen rồi cũng đi theo lên núi. Mọi người đứng trên đường thôn vừa nhỏ giọng nghị luận, vừa chờ Dương Nghĩa Trí lên tiếng.

Một lát sau, Dương Nghĩa Trí từ trong nhà đi ra, ông cầm tẩu thuốc, chắp tay sau lưng.

Nhìn thấy ông đi tới, mọi người cách thật xa đã nhiệt tình gọi: “Trưởng thôn.”

Dương Nghĩa Trí gật gật đầu, đi xa khỏi đám người vài bước nhưng hình như nghĩ đến điều gì nên lại quay đầu nói với mọi người: “Thời tiết tốt như vậy đừng tụ tập ở đây, ruộng nhà ai chưa trồng gì thì nhanh trồng đi, đừng bỏ hoang đất.” Nói xong liền đi.

Mọi người buồn bực một hồi.

“Trưởng thôn không có gì cần nói với chúng ta sao?”

“Đúng vậy, những người vừa nãy nhất định là đi đào quặng, lẽ ra người đã đến đây rồi thì cũng nên nói với chúng ta một tiếng chứ, nhưng sao bây giờ lại hủy rồi?”

Lập tức đã có người lo lắng nói: “Việc này không phải thất bại rồi chứ? Trưởng thôn cũng thật là, không cho câu trả lời chắc chắn, giờ đã là lúc nào rồi mà ông ấy còn tâm tư đi sân đập lúa chứ ? Thế chẳng phải khiến chúng ta lo lắng sao?”

Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Dương Nghĩa Trí đi lên sân đập lúa, tiếp đó từng câu đồng ý liên liếp vang lên: “Đúng vậy, đúng vậy !.”

Dương Nghĩa Trí vòng hết sân đập lúa, lại lẩn quẩn ra sau nhà Loan Loan nhìn một hồi. Bên cạnh tường sau nhà Loan Loan là nhà Lý Đại Trí, đi tiếp là một mảnh ruộng, hai mảnh ruộng, ba mảnh ruộng ghép lại. Nhà Hương Tú ở phía sau nhà Lý Đại Trí, cho nên mười mảnh ruộng nối tiếp gộp lại thành một mảnh lớn.

Dương Nghĩa Trí đi vòng quanh mảnh đất kia một lúc lâu, bên này đều là ruộng cạn, tuy nói chỉ là mảnh nhỏ, nhưng rất nhiều mảnh nhỏ đều trồng rau hoặc những thứ khác.

Người người đều chờ ông nói một câu, nhưng dường như ông không hề sốt ruột. Trên đường đi ông gặp không ít người, ai cũng đều đến trước mặt ông chào hỏi, hơn nữa sau đó mỗi người đều phải hỏi một câu: “Trưởng thôn, ngài đang tìm cái gì vậy?”

Dương Nghĩa Trí chỉ trả lời hai chữ đơn giản: “Xem thôi.”

Loading...