Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 306: Đã định

Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:43:37
Lượt xem: 18

Loan Loan đang ở trong phòng đút nước cho hài tử. Lai Sinh ngồi xổm ở bên cạnh sốt sắng nhìn, ánh mắt không rời khỏi đứa nhỏ, thấy nước trong chén hết rồi, hắn lại một lần nữa đưa mắt trông mong nhìn Loan Loan: “Chị dâu, tẩu để đệ cho cháu uống một lần nha. Đệ cho Hán nhi uống một ngụm nhỏ thôi được không?”

“Đợi Hán nhi lớn thêm chút nữa thì cho đệ đút, còn cho đệ tự mình đút cháu ăn cơm nữa. Nghe lời đi ha, bây giờ đệ chỉ cần ở một bên nhìn là được rồi.” Loan Loan đút một muỗng nước cuối cùng đến bên miệng con trai.

Thấy nước trong chén hết rồi, Lai Sinh lập tức ủ rũ, bỉu môi rất không cao hứng. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Loan Loan dùng chân đá hắn: “Đi mở cửa đi.”

Lai Sinh xị mặt, bỉu môi, tức giận nói: “Không đi, không đi, không đi.”

Loan Loan vừa bực mình vừa buồn cười, trấn an hắn nói: “Được rồi, lần sau để đệ đút nước cho Hán nhi.”

Vừa dứt lời, Lai Sinh liền từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cao hứng nói: “Nhớ giữ lời đó, tẩu không được đổi ý đâu.” Ba bước thành hai bước xông ra mở cửa.

Loan Loan vừa đặt con trai vào nôi thì nghe thấy giọng Lai Sinh nói: “Ngươi tìm ai?”

Nàng buông hài tử, vừa đi ra vừa hỏi: “Lai Sinh, là ai thế?”

Đi đến bên ngoài nhà chính thì thấy là một tiểu ca trẻ tuổi. Vị tiểu ca kia trông thấy Loan Loan đi ra, đứng ở ngoài cửa hướng Loan Loan chấp tay, khách khí nói: “Vương cô nương, Dư chưởng quỹ sai ta đến báo với cô nương chuyện vỉ nướng đã làm xong rồi, mời cô nương đi qua xem một chút.”

Loan Loan ngạc nhiên. Nàng nói người này sao lại quen mắt như vậy, thì ra là người Dư chưởng quỹ phái tới, nàng lập tức đi ra ngoài cười nói: “À, là tiểu ca sao, mời vào bên trong ngồi.”

Tiểu ca cười nói: “Không được, quán rượu còn có việc, ta phải mau trở về.”

Hôm nay Bách Thủ phải làm ca ngày, mai mới đổi lượt trực ca đêm.

Hai người, một người canh ngày, một người canh đêm. Mỗi lần muốn thay ca đều phải làm một ngày một đêm. Hết một tháng lại đổi một lần. Bởi vì không thể để một người luôn làm ban ngày hoặc luôn làm ban đêm.

Nghĩ nghĩ, nàng nhân tiện nói: “Hôm nay có việc, làm phiền tiểu ca báo lại với Dư chưởng quỹ một tiếng, mai ta mới đến được.”

Tiểu ca đáp lời, sau đó rời khỏi Dương gia thôn.

Tạ Nhàn đi đến nơi chất than đá, sau đó đi lên núi. Lúc xuống thì có Tạ Tam nối gót theo sau.

Hôm nay trời nóng, người đến ănsương sáo*không ít, mà hàng xóm trong thôn thường đến mua về cũng có mấy người.

(*) sương sáo (凉粉– lương phấn, tiếng Quảng Đông):“bột lạnh” từ các chương trước thật ra chính là sương sáo, nên từ nay ta sẽ đổi lại cho đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-306-da-dinh.html.]

Tham khảo: https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A1ch_%C4%91en_(c%C3%A2y)

Sương sáo là cây thân thảo, hằng niên, cao 15–100 cm. Lá mọc đối, nguyên, dày, mép có răng cưa. Khai thác như sương sâm, nhưng lá sương sáo chỉ chế biến được sau khi phơi khô. Thân và lá sương sáo được thu hoạch (phơi khô để tồn trữ), xay nát, nấu trong nước, lược và thêm bột (sắn, gạo). Sản phẩm để nguội sẽ đông lại, có màu đen tuyền được ăn với nước đường và tinh dầu (thường là tinh dầu chuối được tổng hợp).

Tạ Nhàn đứng ven đường nhìn Loan Loan bận rộn không ngừng, thuận miệng hỏi Tạ Tam bên cạnh: “Lần trước ngươi nói nhà nàng còn giúp Tạ gia chúng ta làm việc, là làm gì vậy?”

“Chắc Tam thiếu gia còn chưa biết, vợ Bách Thủ này mang theo đoàn người Dương gia thôn hàng năm đi đến thôn trang giúp đỡ làm thịt khô. Không chỉ thịt khô, còn có lạp xưởng và mấy thứ như thịt muối nữa ạ…”

“Cái gì. Thịt khô?” Không đợi Tạ Tam nói xong Tạ Nhàn liền hỏi: “Ngươi nói hàng năm chúng ta vận chuyển thịt khô đến kinh thành là do nhà Bách Thủ làm?”

“Vâng.” Gã sai vặt của Tạ Nhàn kéo xe ngựa qua, Tạ Tam vội đỡ Tạ Nhàn lên xe ngựa, đồng thời đi bên cạnh xe đáp lời: “Nghe nói thứ thịt khô này là do nhà Bách Thủ nghĩ ra đấy ạ. Đừng thấy nàng chỉ là thứ phụ nhân, ngược lại nàng có rất nhiều chủ ý. Như năm trước, nàng không chỉ giúp thôn trang làm một loại vị lạp xưởng!”

“Ý ngươi nói, người cùng Tạ gia chúng ta hợp tác, hàng năm vận chuyển lạp xưởng, thịt khô đi các nơi kỳ thật là vợ Bách Thủ?”

“Đúng vậy ạ, đúng vậy, Tam thiếu gia. Nghe nói phụ nhân này rất thông minh, không chỉ tự gia hạn khế ước với Nhị thiếu gia, mà giá tiền công tính trên đầu heo cũng do nàng nghĩ ra…”

Tạ Nhàn ngồi trong xe ngựa lẳng lặng nghe Tạ Tam nói. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư đã sớm bay đi thật xa!

*****

Buổi tối, Bách Thủ nói cho Loan Loan nghe chuyện tình ban ngày.

“… Thường nghe người ta nói con vợ lẽ trong nhà có tiền thường vì địa vị không bằng con trai trưởng mà đa số chỉ thích hết ăn lại nằm. Nhưng xem ra tên Tạ Nhàn này có lẽ có chút đầu óc.”

“Hả? Sao chàng nói vậy?” Loan Loan nói.

Bách Thủ chậm rãi kể lại chuyện hôm nay Tạ Nhàn nói chuyện phiếm với hắn ở dưới núi: “…Đừng thấy hắn chỉ giống như tùy ý xem, ta cảm thấy ánh mắt kia lợi hại lắm! Chúng ta ở trên mỏ có một người ghi chép. Nếu không có người kia thì có thể trên nửa đường có người vụng trộm giấu đi chút ít, ở dưới núi lại không có ai kiểm tra. Tạ Nhàn vừa liếc mắt đã nhìn ra, nói nơi chất than đá này có lẽ cũng phải sắp xếp một người ghi chép.”

Bách Thủ chỉ là người làm công thay người trông coi than đá, những chuyện này cơ bản đều là tự ý thức lấy, nếu thực sự có người trộm giấu than đá, dù trong gùi có thiếu một chút hắn cũng khó mà chỉ ra. Hơn nữa, dưới núi an bài một người ghi chép, cuối tháng trên dưới cùng đối chiếu, cũng có thể phòng ngừa có người gian lận.

Tạ Nhàn có thể nghĩ đến, chắc chắn Tạ Dật cũng đã biết. Kỳ thật vấn đề này Bách Thủ đã sớm thảo luận với Loan Loan. Bách Thủ còn nghĩ thừa dịp này đề cập với Tạ Dật, không ngờ, lúc Tạ Dật ở trên mỏ lại không gặp được hắn.

Kỳ thật Tạ Dật chưa hề chính thức xem qua tình hình bên trên mỏ. Từ khi khai thác mỏ đến nay, ban đầu Dư chưởng quỹ có tới, về sau hắn không hề đến nữa, mà toàn bộ chuyện đào than vẫn luôn do hai cha con Vạn Hữu Tài quản lý. Chuyện khác đều là Lưu quản sự an bài. Chuyện trên mỏ này nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, từ trên xuống dưới phải trông coi hơn 100 người, còn cả việc vặt vãnh. Loan Loan đoán có lẽ Lưu quản sự đã sơ sót điểm này.

Hiện có Tạ Nhàn, đường nhiên Bách Thủ sẽ không để ý việc này nữa.

 

Loading...