Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 309

Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:44:15
Lượt xem: 19

Đặt con xuống giường nhỏ, Loan Loan vừa ngồi xuống, Lý Đại Thạch vội vàng từ bên ngoài chạy đến, thở hồng hộc nói với Loan Loan: “Nhị muội, không hay rồi. Muội đi nhìn một cái, đệ đệ của muội trộm than đá bị bắt rồi.”

Vương Nguyên Sinh từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chút chuyện nào trong nhà. Vương Lý là con cả, mọi thứ đều do nàng làm. Sau khi Vương Lý gả đi, Vương Nguyên Sinh chỉ cần làm ra một chút việc nhỏ, mẹ nàng liền tìm Loan Loan, mỗi lần đều trách cứ Loan Loan không chiếu cố đệ đệ. Hiện Vương Tiểu Thảo cũng đã gả đi, Vương Nguyên Sinh lại càng chuyện gì cũng không cần quan tâm, bởi vì còn có cha mẹ Loan Loan.

Trong thôn hắn là hài tử nghịch ngợm số một số hai. Chuyện gì làm sai, nhận sai rồi lại tái phạm cũng là chuyện thường.

Mà lúc này Loan Loan nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Vương Nguyên Sinh, còn hùng hổ thanh minh cho bản thân. Nàng lại không nắm chắc.

“…Ngươi còn không thừa nhận, lần trước tiểu tử ngươi vụng trộm lấy than đá trong gùi của ta, không nghĩ tới ngươi vẫn không biết hối cải, hôm nay lại tái phạm!” Dương Phong nhìn Vương Nguyên Sinh tức giận nói.

“Ngươi nói láo!” Vương Nguyên Sinh giơ chân chỉ vào Dương Phong, nước bọt văng khắp nơi: “Lần trước là lão tử nhặt được, không phải trộm.”

“Ngươi dám xưng lão tử với ta?” Dương Phong đanh mặt, lạnh lùng nói. Đồng thời cha Loan Loan nhìn Vương Nguyên Sinh hét lớn một tiếng: “Nguyên Sinh!” Vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này: “Ngươi ăn nói thế hả? Ta đã nói, nếu hôm nay ngươi lại loạn thất bát tao nói lung tung, có tin trở về ta đánh gãy chân chó của ngươi không!”

Vương Nguyên Sinh lập tức nhỏ giọng lại, nhưng vẫn tỏ vẻ không phục, nhìn cha hắn: “Cha.” Lại nhìn về phía Tạ Tam: “Tạ đốc công, ta thật không có trộm than đá.”

“Hừ.” Dương Phong hừ lạnh một tiếng: “Không phải ngươi còn có thể là ai, lúc ấy chỉ có một mình ngươi đi qua. Hơn nữa, nếu không là ngươi, ngươi lại về trên mỏ làm gì? Ngươi không phải là người muốn không làm mà hưởng sao?”

Vương Nguyên Sinh hết ăn lại nằm, người Vương gia thôn trên cơ bản cũng biết.

Nhìn mọi người đưa ánh mắt không tin nhìn hắn, cha Loan Loan cũng đau xót không thôi.

Vương Nguyên Sinh rất khẩn trương. Hắn càng vội càng phạm sai lầm, thật vất vả mới nói rõ sự tình.

Thì ra lúc ấy Vương Nguyên Sinh chất đầy than đá vào chiếc gùi nhỏ của mình vác xuống núi. Đi đến nửa đường thì thấy một cái gùi lớn bỏ giữa đường, ở bên trong chất đầy than đá, hắn đoán chắc hẳn là ai mắc tiểu, nghĩ như vậy, cảm thấy hình như cũng có chút mắc, vì vậy liền đặt gùi của mình xuống đi vào rừng. Chờ lúc hắn đi ra liền phát hiện gùi của mình bị dịch chỗ, lúc ấy cũng không nhìn kỹ, bởi vì nhớ tới đã quên cầm thẻ bài, liền vác gùi chạy trở lên mỏ.

Từ khi bắt đầu làm việc trong mỏ mỗi người đều có thẻ bài, để mỗi ngày đối chiếu sổ sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-309.html.]

Không lâu sau đó, Dương Phong cùng Chu Đại Sơn liền lên đây, vừa lên đến Dương Phong liền nói Vương Nguyên Sinh trộm than đá của Chu Đại Sơn. Bởi vì lúc Vương Nguyên Sinh vác gùi trở lên mỏ, Dương Phong phía dưới vừa vặn trông thấy hắn, mà Chu Đại Sơn đặt than đá trên đường, sau khi đi nhà xí về lại thấy gùi của mình bị vơi mất một ít than đá.

Bởi vì phải đo lường gùi nên than đá trong gùi của mọi người đều căn vừa sắp mặt, sẽ không có chuyện nhoi ra. Trùng hợp, gùi của Vương Nguyên Sinh lại có ngọn nhô lên, hơn nữa đúng là Chu Đại Sơn lại thiếu mấy miếng than như vậy.

Rõ ràng than đá trong gùi Vương Nguyên Sinh là của Chu Đại Sơn.

Nhưng mà Vương Nguyên Sinh lại một mực chắc chắn hắn không có lấy than đá của Chu Đại Sơn, bản thân hắn cũng không biết trong gùi của mình làm sao lại nhiều hơn một cục.

Đương nhiên loại chuyện này căn bản không có cách nào thuyết phục mọi người, đoàn người e ngại Vương Nguyên Sinh là đệ đệ của Loan Loan, mà Loan Loan và Bách Thủ lại có quan hệ tốt với Tạ thiếu gia, cho nên, tuy không ai tin Vương Nguyên Sinh nói, nhưng đều không có người mở miệng.

Cũng có người quan hệ tốt với Loan Loan, cố tình muốn giúp Vương Nguyên Sinh nói hai câu, nhưng lại bởi vì lý do Dương Phong nên không tiện mở miệng.

Nhưng mà Lý Đại Thạch là người thành thực, vẫn luôn có ấn tượng tốt với Bách Thủ và Loan Loan, vì vậy mới nói giúp Vương Nguyên Sinh: “Ta tin hắn không lấy, Vương Nguyên Sinh không phải loại người… người này.”

“Ngươi thì biết cái gì, hắn chính là thứ hết ăn lại nằm.”

Không nói Loan Loan và cha nàng nghe thấy thế thì tức giận bao nhiêu, ngay cả Lý Đại Thạch cảm thấy bị tổn thương bởi bất công: “Dương đại ca, lời nói… này quá nặng rồi, hắn vẫn chỉ là một… đứa bé.”

Không đợi Dương Phong nói chuyện, Loan Loan đã lạnh giọng nói: “Dương đại ca, nói chuyện phải có chứng cứ, huynh có tận mắt thấy Nguyên Sinh lấy không? Tuy than đá ở trong gùi của hắn, nhưng hắn lúc ấy đã vào trong rừng, ai có thể chứng minh trong khoảng thời gian này không có người đi qua?”

“Hừ, căn bản là không có ai đi qua, điểm ấy chấm công có thể làm chứng.”

“Lại nói, nếu thật là Nguyên Sinh nhà chúng ta lấy, vậy hắn còn trở lại trên mỏ làm gì, than đá ở trong từng gùi này đều dùng gùi bên cạnh làm chuẩn. Được rồi, cho dù hắn trở về lấy thẻ bài, con đường núi này người đến người đi, sao hắn không giấu than đi trước, như vậy không phải là không có tý sơ hở nào sao?”

“Nhưng mà…” Loan Loan lạnh lùng nhìn Dương Phong: “Ngay cả Đại Sơn huynh đệ đều nói không tận mắt nhìn thấy Nguyên Sinh lấy, mà Dương đại ca lại một mực chắc chắn là Nguyên Sinh nhà chúng ta lấy, trên dưới lại không có người khác đi qua, chỉ có Dương đại ca trông thấy. Ta đây có thể nói thế này không, là có người thừa dịp Nguyên Sinh đi vào rừng vụng trộm lấy than trong gùi của Đại Sơn huynh đệ để vào gùi của Nguyên Sinh?”

Loại suy đoán này rất hợp tình hợp lý, mọi người nghe vào không khỏi lặng lẽ nghị luận.

Loading...