Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 365
Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:24:49
Lượt xem: 11
“Ngươi, cái đồ gian…gian xảo*… không nói đạo lý. Là ngươi đẩy ta trước, ta mới đẩy lại ngươi, giờ đổi… đổi… đổi ngược lại trách ta đẩy ngươi trước.”
“Cái gìtrộm*… trộm… trộm gì chứ, muốn bắt trộm… trộm… trộm phải buổi tối.” Người đối diện cũng học Chu Đại Sơn nói cà lăm. Bách Thủ cẩn thận nhìn lại thì ra là Tạ Đại – người đổ oan cho Vương Nguyên Sinh trộm bạc.
*Tạ Đại muốn dùng lại chữ “tặc” mà Chu Đại Sơn đã dùng: ở đây “tặc” có nhiều nghĩa vừa là “gian xảo, kẻ gian”, vừa là “trộm, kẻ cắp”
Chu Đại Sơn là người cà lăm, bình thường nói chuyện đã không rõ ràng đừng nói chi đến gây lộn. Hắn càng gấp thì càng nói lắp, cho nên Tạ Đại cười hì hì học theo cách nói của hắn, làm cả đám ở đó cười ha ha.
Khuôn mặt Chu Đại Sơn đỏ bừng, cũng tự biết bản thân có bệnh bẩm sinh không thể nói lại Tạ Đại, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận.
Hắn từ trên núi chuyển than xuống, Tạ Đại đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, không biết thế nào lúc hắn đi ngang qua Tạ Đại đột nhiên bị đẩy ngã, than trong gùi theo đó rơi ra. Chu Đại Sơn rất tức giận, quay người liền thấy Tạ Đại đang cười hì hì nhìn hắn liền chất vấn gã tại sao lại đẩy hắn, kết quả Tạ Đại nghe xong còn cười nói: “Thì ra ngươi bị cà lăm thiệt. Ngươi cùng kẻ nói lắp ở Dương gia thôn kia đúng là một đôi đấy!”
Chu Đại Sơn nổi giận, đẩy Tạ Đại một cái. Người này rõ ràng khi không kiếm chuyện mà. Sau đó hai người liền mắng nhau. Nói mắng thật ra cũng chỉ có Chu Đại Sơn đỏ mặt tía tai chửi người ta, còn Tạ Đại thỉnh thoảng trêu chọc hai câu, biến hắn thành trò cười cho mọi người nhìn.
Đúng lúc này Lý Đại Thạch đi tới, nghe nguyên do sự tình hắn lập tức tức giận, bất bình thay cho Chu Đại Sơn. Vốn trước kia hắn và Chu Đại Sơn cũng có chút hiểu lầm, giờ hắn cũng không màng đến nữa. Dám có người mắng hắn cà lăm, dù gì đệ đệ hắn giờ cũng đã là tú tài rồi, sao hắn có thể nhịn được cơn tức này?
Lý Đại Thạch vung tay áo đứng cạnh Chu Đại Sơn giúp hắn.
Tạ Đại thấy lại thêm một thằng cà lăm tới nữa, nhất thời cười lên ha hả: “Mẹ nó! Hai người các ngươi là cặp cà lăm song sinh sao. Muốn hùa nhau mắng ông đây? Tùy các ngươi, cùng lên đi!”
Người xung quanh thấy vậy thì hỉ hả cười, nghe Tạ Đại mắng mà cười ha ha, Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch tức đến mức mặt đỏ bừng lên.
Bách Thủ thực không nhìn được nữa liền tiến đến khuyên giải đôi bên. Trong lòng Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch đã sớm không muốn cãi nhau với Tạ Đại. Hai thằng cà lăm cộng lại cũng không phải đối thủ của người ta. Thấy có người giải vây tất nhiên trong lòng rất nhẹn nhõm. Nhưng Tạ Đại vẫn cứ dầu muối đều không ăn, hoàn toàn không để Bách Thủ vào mắt.
Bách Thủ nghiêm mặt, thể hiện sự uy nghiêm của đội phó đội tuần tra: “Chuyện này vốn là ngươi làm sai. Đều là thợ mỏ sao có thể cười nhạo lẫn nhau như thế, không chỉ vậy, ngươi còn cố ý từ trên núi xuống đây gây chuyện. Căn cứ vào quy định của mỏ, ngươi đã cố ý gây sự, ra tay đẩy Chu Đại Sơn trước là cố ý thương tổn đồng nghiệp, sau lại không ngừng nhục mạ tội càng thêm nặng. Vì vậy theo quy củ, ngươi trước xin lỗi hai người họ để được đối phương tha thứ, chỉ cần họ không truy cứu thì chuyện này mới coi như xong.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-365.html.]
Tạ Đại liếc nhìn Bách Thủ, đợi hắn nói xong liền châm chọc: “Ngươi là cái thá gì, đội phó sao? Muốn trừng phạt ta còn chưa đến phiên ngươi đâu!”
“Hừ, sao Bách Thủ không thể phạt… phạt ngươi. Huynh ấy chịu trách nhiệm về an toàn của mỏ, có người gây… chuyện thì huynh ấy có quyền xử lý.” Tạ Đại thực khinh người quá đáng! Lý Đại Thạch tiến lên một bước thanh minh cho Bách Thủ.
“Đúng, vốn là… là… là ngươi không đúng, ngươi phải… phải… xin lỗi.” Chu Đại Sơn cũng phụ họa.
Tạ Đại khinh thường phun một bãi nước miếng sang bên cạnh, liếc xéo Bách Thủ: “Nếu như ta không chịu?”
Bách Thủ nhàn nhạt nhìn hắn, tuyệt không vì lời hắn nói mà tức giận: “Nếu như ngươi không xin lỗi, vậy căn cứ theo quy định tìm biện pháp khác để trừng phạt ngươi, ví như trừ tiền công!”
“Ngươi dám!” Tạ Đại trừng mắt.
“Có dám hay không không phải ngươi nói là được. Cũng không do ta quyết. Ta sẽ báo Lưu quản sự, để ông ta quyết định.”
Vẻ kiêu ngạo của Tạ Đại nhất thời sụt giảm, khóe miệng cứng đờ, thật ra trong lòng hắn vẫn có chút chột dạ. Mặc dù bọn hắn đến từ Tạ gia, nhưng theo quan hệ của Bách Thủ và Nhị thiếu gia, Lưu quản sự không nhất định sẽ đứng về phía hắn.
Đúng lúc này có người kêu một tiếng: “Tam thiếu gia!”
Tạ Nhàn tới.
Tạ Đại lập tức đổi thái độ, cúi thấp đầu.
Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch cũng đàng hoàng đứng một bên, không lên tiếng nữa.
Tạ Nhàn quét mắt qua mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị: “Sao tất cả đều tụ tập ở đây, không cần làm việc sao?”
Sau đó mọi người thuật lại chân tướng sự tình cho Tạ Nhàn. Hắn lập tức cau c.h.ặ.t c.h.â.n mày, nhìn chằm chằm vào Tạ Đại, Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch: “Ba người các ngươi nhàn rỗi, không việc gì làm đúng không? Nếu không muốn làm thì sớm xéo ngay cho ta!”