Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 392: Không dưng tự tìm mắng
Cập nhật lúc: 2024-11-17 12:16:38
Lượt xem: 10
Bà mối Vương nằm mơ cũng muốn Lý Khai Minh được đỗ, vậy là đã như nguyện. Bà ta vô cùng vui mừng đứng ở cửa nhà mình cười ha ha hai tiếng, sau đó hướng về một hướng quát: “Đắc ý hả? Ta xem bà bây giờ làm sao đắc ý!”
Mà ở Dương gia thì đắm chìm trong một nỗi thê lương.
Dương Tuấn Kỳ sau khi trở về không nói một lời đã tự nhốt mình trong phòng.
Mẹ Tuấn Kỳ nhìn thấy bộ dạng này có vẻ là lạ, ở ngoài cửa cẩn thận hỏi: “Tuấn Kỳ ơi, con sao vậy? Lần này khảo thí được kết quả thế nào rồi?”
Cha Tuấn Kỳ lôi kéo góc áo bà, trừng mắt, nháy mắt ra dấu, hai người một trước một sau ra khỏi phòng. Sau đó cha Tuấn Kỳ đứng ngoài sân nhỏ giọng nói, sợ Dương Tuấn Kỳ nghe thấy lại thêm buồn: “Bà không thấy con nó khổ sở thế nào sao mà còn hỏi?”
Mẹ Tuấn Kỳ khó hiểu: “Thì sao, ta hỏi một chút cũng không được à?”
Cha Tuấn Kỳ lườm bà: “Bình thường bà tinh ý lắm mà, người ngoài liếc một cái, bà đều có thể đoán được ý người ta hai ba phần, lúc này lại không nhìn ra con mình làm sao sao?”
Mẹ Tuấn Kỳ ngẩn người.
“Nhất định là thi không được tốt, bằng không thì con nó đã sớm báo tin vui cho chúng ta rồi.”
Nghe xong lời này, mẹ Tuấn Kỳ trợn tròn mắt, sau đó mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Ôi, ông nói Tuấn Kỳ nhà chúng ta thi rớt rồi hả? Vậy làm sao đây?”
“Làm sao là làm sao? Không đỗ thì không đỗ, chẳng lẽ chúng ta lại không nuôi nổi con nó?” Cha Tuấn Kỳ tức giận nói.
Mẹ Tuấn Kỳ bĩu môi, ngồi cạnh cửa che miệng rấm rức khóc, lại sợ Dương Tuấn Kỳ nghe thấy liền cố gắng nén xuống, lời nói vừa đến yết hầu lại nuốt vào: “Sao Tuấn Kỳ nhà ta lại khổ như vậy. Ông trời không có mắt mà, thường ngày cố gắng như vậy còn không được đỗ… Ô ô… Lần này sao ta có thể ra ngoài gặp người đây… uổng công ta trước kia còn mỗi ngày mạnh miệng nói với người ta… Ô ô…”
Cha Tuấn Kỳ nhìn thấy thì tức giận, đá đá chân bà: “Muốn khóc thì đi vào nhà mà khóc, ngồi ở đây muốn để người ta cười c.h.ế.t sao? Không biết mất mặt!”
Nước mắt Mẹ Tuấn Kỳ rào rào rơi xuống, miệng hung hăng cả giận quát cha Tuấn Kỳ: “Ta đụng đến ai chứ? Xấu hổ muốn c.h.ế.t mà không thể ngồi đây sao? Đây là nhà ta, tại sao ta không thể ngồi? Ta cứ ngồi ở đây đấy.”
Cha Tuấn Kỳ hết nói nổi, đành chịu lắc đầu cầm cuốc đi ra ngoài.
Có một hai người vừa vặn đi qua đường, trông thấy mẹ Tuấn Kỳ ở cạnh cửa khóc, lại thấy cha Tuấn Kỳ bối rối không muốn nói nhiều, hai người con ngươi đảo một vòng, ba bước thành hai bước đuổi theo cha Tuấn Kỳ.
Hai người này là người trong thôn, ngày thường cũng hay trêu chọc cha Tuấn Kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-392-khong-dung-tu-tim-mang.html.]
“Ơ, Dương đại thúc, thúc lại cãi nhau với đại thẩm sao?”
“Ối dào ngươi không hiểu được đâu. Đại thúc và đại thẩm đang làm nóng tình cảm ấy mà!”
Dương Nghĩa Thiên không kiên nhẫn khoát tay với hai người: “Đi đi đi, đi qua một bên, ta đang phiền lắm!”
Hai người phía sau cười ha hả.
Loan Loan cầm một bộ quần áo cũ ngồi trong nhà. Đây là bộ đồ đầu tiên nàng mua khi đến nơi đây, bởi vì mấy năm trước trong nhà không có tiền nên lâu rồi chưa mua bộ nào khác, vì vậy chưa bận được mấy năm đã có chút cũ rồi, nhưng vẫn còn bận lúc làm việc được. Dưới nách đã bị sứt chỉ, nàng đang cầm kim chỉ khâu lại.
Lai Sinh từ bên ngoài vô cùng hứng khởi nhảy nhót đi vào, đặt m.ô.n.g ngồi bên cạnh nàng, sau đó thần thần bí bí cười: “Chị dâu, nói tẩu nghe một tin tốt nè!”
Loan Loan cười nhìn hắn: “Tin tốt gì?”
“Mấy ngày trước không phải lão yêu bà bên cạnh đều ra ngoài ca ngợi con trai bà ta lợi hại sao? Bữa nay về rồi, nghe nói nhi tử bà ta không đỗ, ha ha ha… Giờ đang ngồi khóc ở cửa kìa!”
“Cái gì mà yêu bà này yêu bà nọ, đừng gọi bậy.”
“Sao không phải yêu bà? Bả cứ bới móc nhà chúng ta, hơn nữa còn là bà điên.”
Loan Loan lập tức im lặng.
Có thể nói mấy năm nay Dương gia thôn đều thuận buồm xuôi gió, giờ lại có thêm hai tú tài nữa. Sau khi Lý Khai Minh khảo trúng khoa cử về, bà mối Vương lập tức chạy đi khắp nơi báo tin mừng. Không bao lâu sau, mọi người đều biết đến chuyện vui này, thấy bà ta liền rối rít chúc mừng.
Khi đi qua nhà Dương Tuấn Kỳ, bà mối Vương còn cố ý thả chậm bước chân, nhưng đáng tiếc không hề nhìn thấy mẹ Tuấn Kỳ. Sau đó bà ta đến nhà Loan Loan, báo tin vui cho nàng, chắp tay trước n.g.ự.c nhìn lên trời: “Ông trời rốt cục cũng chịu mở mắt, Khai Minh nhà ta cuối cùng cũng trúng cử, đây thật là việc vui lớn mà!”
“Đúng vậy, trước kia nhìn thấy cháu đã nói Khai Minh rất có tiền đồ mà, đúng không? Giờ quả nhiên đã trúng, về sau thẩm đợi được hưởng phúc rồi!”
Hai mắt bà mối Vương cười híp lại thành một đường nhỏ, vỗ bả vai Loan Loan, không ngừng nói: “Cảm ơn lời may mắn của nhị muội nha! Về sau Khai Minh nhà chúng ta đã có tiền đồ, nếu các cháu có cần giúp gì cứ nói, đừng ngại. Chúng ta quan hệ tốt như vậy, còn phân biệt gì chứ!”
“Được ạ! Về sau Khai Minh nhất định sẽ có tiền đồ lớn, cháu cũng nên đi theo dính chút phúc chứ!” Loan Loan cũng cười nói hai lời hữu ích. Bà mối Vương nghe rất thích, sau đó cười ha hả trở về nhà.
Bất luận ở thời đại nào mọi người đều rất biết thuận theo chiều gió. Lúc Dương Tuấn Kỳ được vào thư viện, mỗi ngày mọi người đều vây quanh mẹ Tuấn Kỳ, bây giờ Dương Tuấn Kỳ thi rớt rồi, Lý Khai Minh được trúng tú tài, ai nấy đều vây quanh bà mối Vương.