Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:51:20
Lượt xem: 182
Sau một lúc, bà nội Thạch Đầu mới yên lòng. Trong sân, Dương Nghĩa Trí nói với bà: “Tôi nói bà đừng suốt ngày lo lắng vớ vẩn mà bà không nghe.”
Bà nội Thạch Đầu liền trừng mắt nhìn ông một cái, nhưng mà không nói gì nữa.
Lúc Loan Loan và Bách Thủ về đến nhà phát hiện phòng bếp có ánh sáng, nhìn kỹ, hóa ra là Lai Sinh. Tiểu tử này tối rồi không về nhà, nếu tối nay bọn họ không về, chẳng lẽ hắn lại ở lại đây một đêm? Dường như không phải hắn lúc nào cũng ngu ngốc, không nhìn thấy hắn còn biết đốt đèn dầu đó sao.
Nhìn thấy hai người trở về, Lai Sinh lập tức nhảy đến trước mặt Loan Loan, chỉ tay vào cái bụng lép xẹp, ủy khuất nhìn nàng nói hai chữ: “Đói bụng.”
Loan Loan không còn gì để nói, sao giống như nàng đang nuôi một đứa trẻ trong nhà vậy?
Đưa mắt nhìn nồi niêu lạnh ngắt trong phòng bếp, nàng vào trong phòng lấy một túi táo khô trong tủ treo quần áo ra. Đây là lần trước Bách Thủ mua cho, chỉ lúc nào thèm nàng mới ăn một miếng, vì là hoa quả khô, nên chưa bị hỏng. Nàng lấy ra mấy miếng cho Lai Sinh, ánh mắt Lai Sinh sáng lên ngay tức khắc, không còn nghĩ đến ăn cơm, vui vẻ ngồi ăn bên bếp lò.
Mấy miếng táo khô kia làm sao đủ cho hắn nhét kẽ răng, sau hai ba miếng đã hết rồi, hắn lại đưa tay về phía Loan Loan đòi nữa.
Loan Loan không còn cách nào khác đành trở về phòng lấy ra mấy miếng nữa cho hắn. Lần này hắn thông minh hơn, đi theo Loan Loan vào phòng trong, cầm chỗ Loan Loan cho, ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía nàng cất đồ.
Bách Thủ cho gà ăn xong phát hiện trong phòng bếp không có người, lại nghe thấy giọng Loan Loan, vừa đi vào nhìn, một tay Loan Loan đang để phía sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lai Sinh, đang dạy bảo hắn: “… Nếu cho ngươi ăn tất cả chỗ này, vậy thì ngày mai sẽ ăn cái gì?”
Lai Sinh không chịu nghe, cho một miếng táo khô trong tay vào miệng, chắn ở cửa không cho nàng ra ngoài, cứ giang tay ra như vậy, giống như bá vương giành đồ ăn.
Lúc ấy Bách Thủ liền nổi giận, sải bước đi vào trong phòng, một tay hung dữ véo lấy tai Lai Sinh, kéo hắn từ trong nhà ra ngoài sân, hung thần ác sát quát: “Ngươi muốn ăn đòn phải không?”
Lai Sinh nghiêng đầu, bịt lấy lỗ tai đang bị đau đến muốn khóc, nước mắt cứ thế chảy ra ngoài.
Loan Loan giận Lai Sinh vừa thấy ăn là nói gì cũng không chịu nghe. Bách Thủ chẳng định làm gì nhưng lực tay không nhỏ, tai Lai Sinh đều bị đỏ hết cả lên, nàng vội nói với Bách Thủ: “Nhẹ một chút, chàng định véo đứt tai hắn à.”
Bách Thủ nhìn nàng, lại nhìn Lai Sinh chằm chằm: “Ta muốn véo đứt tai hắn đây, hai cái lỗ tai không hiểu tiếng người. Ta cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi, nếu ngươi không chịu sửa cái tật này, ta thấy ngươi một lần sẽ véo tai ngươi một lần!”
Lai Sinh che lấy lỗ tai oa oa khóc lớn lên, nhưng hắn không dám đánh lại, há miệng kêu to, trong miệng lộ ra miếng táo khô đang cắn dở, nước mắt chảy ào ào, ánh mắt cầu cứu nhìn Loan Loan, mấy miếng táo khô trong tay cũng không vì bị đau mà vứt đi, vẫn còn túm chặt trong lòng bàn tay.
Loan Loan nhìn thấy vừa bực mình vừa không nói được gì. Ai bảo hắn không nghe lời, nàng xoay người đi vào phòng bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-62.html.]
Lai Sinh lập tức méo miệng, nước mắt chảy càng nhiều.
Trở lại phòng bếp, nàng bắt đầu rửa nồi nấu cơm, lấy xương của nhà Nguyên Bảo cho và xương mang về từ nhà Thạch Đầu, dùng d.a.o lọc hết thịt ra, cho thêm củ cải vào để nấu canh, nàng đang nấu cơm vẫn có thể nghe thấy tiếng Bách Thủ đang dạy bảo.
Một lát sau, trong sân không còn tiếng nói. Bách Thủ đi vào trong bếp, Loan Loan quay đầu lại nhìn, mắt Lai Sinh đỏ hoe cúi đầu, thành thật đứng ở phía sau. Bách Thủ ngồi xuống bắt đầu nhóm lửa, Lai Sinh thì đứng bên cạnh Loan Loan, lấy ra một miếng táo khô đưa tới trước mặt nàng.
Loan Loan liếc mắt nhìn miếng táo trước mặt, một miếng táo vốn to đùng đã bị nắm dẹp lép, mấy miếng trong tay hắn đã bị dính lại với nhau, nàng âm thầm bĩu môi.
Nàng tiếp tục trơ mặt, không để ý đến hắn.
Lai Sinh mếu, đưa cái tay áo vô cùng bẩn lên lau mặt, trên mặt ngay lập tức bị đen một vệt, cái tai bị véo vẫn còn đỏ, ánh mắt cũng hơi đỏ, trên lông mi còn vương nước mắt, trề môi nhìn có chút đáng thương.
Loan Loan thầm than, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, hắn đáng hận bởi vì bị giáo huấn nên giả bộ đáng thương.
Bản tính Lai Sinh không xấu, nhưng nếu không quản lý dạy bảo cẩn thận, hắn sẽ gây ra phiền phức.
Lúc này, Lai Sinh lại đưa táo tới trước mặt Loan Loan.
Nàng nhìn hắn một cái, đẩy táo ra: “Ta không ăn.”
“Ta mời mà.” Lai Sinh nói.
Chân mày Loan Loan nhíu lại, mới được bao lâu mà đã lấy đồ của nàng làm của riêng rồi?
Nàng nghiêm túc nhìn hắn nói: “Ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi là không đúng không?”
Lai Sinh liếc mắt nhìn Bách Thủ mặt không tỏ vẻ gì đang nhìn theo hắn, cúi đầu.
“Ta cho ngươi táo ăn, đó là bởi vì ta muốn, ta quan tâm ngươi. Nhưng mà, ngươi không thể cướp đi, có biết không? Ta cho bao nhiêu ngươi lấy bấy nhiêu. Cho dù sau này người khác tặng đồ cho ngươi, ngươi nhận lấy rồi nhất định phải nói cảm ơn người ta, có biết không. Nếu như ngươi thật sự vẫn còn muốn ăn, nhất định phải hỏi người khác trước, phải được người ta đồng ý rồi mới có thể lấy đi, giật đồ người khác là trẻ con hư, trẻ con hư sẽ không có ai thích, trẻ con hư sau này sẽ không có ai nấu cơm cho ngươi ăn, sẽ không chơi với ngươi, sẽ không quan tâm ngươi… Này, tiểu tử thối, ngươi chạy đi đâu?”
Không đợi Loan Loan nói xong, Lai Sinh thở phì phì chạy đi mất.