Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 85: Chuyện hệ trọng, chuyện của người khác cùng chuyện của mình
Cập nhật lúc: 2024-09-06 22:28:13
Lượt xem: 147
Mắt thấy chuyện nhỏ càng làm càng lớn. Vương Trường Thọ vội vàng tới đây kéo mẹ hắn lại, khuyên nhủ bà “Mẹ muốn làm gì?” Đồng thời nháy mắt với mấy tức phụ nhân.
Lúc này mẹ Kim Đản mới chậm rãi từ xa đi tới, cười khuyên nhủ: “Nương, người đừng vì những chuyện lằng nhằng này mà bực tức. Còn có rất nhiều ruộng chưa có cuốc đâu, sao lại đi kiếm chuyện này để rồi tức giận đâu.”
Đây thuần túy là thêm dầu vào lửa.
Mẹ Trường Thọ trừng mắt, đề cao giọng nói: “Gì? Ý ngươi nói là ta khi không mà đi gây chuyện?”
Vương Trường Thọ tức giận trừng mắt nhìn nương tử của mình.
Mẹ Kim Đản lập tức khoát tay: “Không phải, không phải, nương, con không có ý kia, người đừng hiểu nhầm.”
Bên cạnh có người còn ngại hỏa khí chưa đủ nên tiếp tục thêm lửa: “Nếu cái này còn không phải là khi không gây chuyện, thì là cái gì?”
Trong nhà có một nàng dâu vừa hay ganh tỵ, lại nhiều chuyện, lười biếng, mẹ Trường Thọ giận đến độ bộ n.g.ự.c phập phồng, cũng tại lão thái bà c.h.ế.t tiệt kia, bà ta vẫn đối nghịch với mình, nghĩ thế nên xoay người bổ nhào về phía mẹ Bảo Sơn. Vương Bảo Sơn nhanh chóng ngăn cản ở trước mẹ mình, bên này Vương Trường Thọ cũng kịp thời ôm lấy mẹ mình, lúc này mới ngăn được hai người lao vào nhau.
Bên cạnh Mai tử liên tục nhận sai với mẹ chồng: “Nương, người đừng tức giận, cũng là con không tốt. Mảnh đất này của chúng ta cũng không còn bao nhiêu……..” Xoay người áy náy nói với hai mẹ con Vương Bảo Sơn: “Cảm ơn thẩm rồi, cháu không cần giúp đỡ đâu ạ.”
Nói cảm ơn với hai người bên này rồi quay sang nhận lỗi với mẹ Trường Thọ.
“Nương, giờ cũng không còn sớm, chúng ta trở về thôi.” Vốn dĩ mẹ con Vương Bảo Sơn đã cuốc xong đang muốn về nhà, khi đi ngang qua thấy Mai tử một mình cuốc mảnh ruộng lớn như vậy, mà mảnh ruộng bên cạnh thì có đến ba người làm việc nhưng không có một người nào sang giúp Mai tử, lúc đó hắn và mẹ muốn giúp Mai tử, không ngờ lại rước thêm phiền toái cho Mai tử.
Bên kia thì muốn tức sự ninh nhân (nhân nhượng để tránh phiền phức), tính toán rời đi nhưng bên này lại không nghĩ vậy.
Tưởng vậy là có thể để cho bà ta trở về rồi sao? Không dễ vậy đâu! Mẹ Trường Thọ nhấc chân đứng giữa bờ ruộng cản đường, bắt đầu mắng lên, bên này chửi mắng người, bên kia cũng không để cho người ta không công chửi mắng.
Hai lão thái thái lại bắt đầu lao vào tranh cãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-85-chuyen-he-trong-chuyen-cua-nguoi-khac-cung-chuyen-cua-minh.html.]
Loan Loan quét mắt nhìn quanh mảnh ruộng, nhưng vẫn để ý bên này, tai dựng thẳng như phần lớn mọi người ở đây, nàng cảm thấy mình cũng nên nói mấy câu gì đó. Nàng đi tới lớn tiếng ho khan hai tiếng, đứng giữa hai người bắt đầu khuyên giải: “Hai vị đại nương, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, chớ vì chút chuyện này nhỏ này mà ảnh hưởng đến hòa khí, hai người nhìn này, chúng ta còn phải bận rộn trên mảnh đất này, cuốc đất xong muốn trồng cây gì lại phải gieo giống đó, để qua thời tiết tốt nói không chừng lại ảnh hưởng đến vấn đề thu hoạch…..” Rồi lại thoáng hạ thấp giọng: “Sắc trời cũng đã u ám rồi, mọi người hay là trở về đi thôi, người trên mảnh ruộng này cũng nhiều quá rồi.”
Hai người nghe xong lúc này mới ý thức được trên ruộng còn tương đối nhiều người chưa có trở về, hai người gây lộn thì trong thôn ai cũng biết, tuy vậy vẫn phải chú ý đến những lời đồn đại.
Nghĩ đến đây hai người liền lập tức thu hồi lại tư thế muốn đánh nhau, hai bên nhìn đối phương khinh thường rồi cầm đồ của mình đi.
Loan Loan đứng tại chỗ nhìn hai lão thái thái này, chuyện nhà người ta nàng vẫn là không nên bàn luận.
Mai tử ở một mình cũng không dễ dàng, mẹ Trường Thọ không muốn nhìn nàng, trong lòng bà, vì người con trai trưởng đã mất mà không muốn để nàng đi, đã phân nhà rồi mà thỉnh thoảng còn phải sang làm đỡ vài việc. Một mình canh tác cũng không ít, mỗi năm theo quy định phải giao một chút cho mẹ Trường Thọ, coi như thay thế trượng phu phụng dưỡng mẹ già, trong nhà có chuyện gì cũng không có người giúp đỡ, quả thật rất không dễ dàng.
Mẹ Bảo Sơn muốn giúp Mai tử nhưng vừa vặn lại gặp mẹ Trường Thọ,giữa hai người lập tức xảy ra xung đột.
Một muốn cưới, một không muốn gả, nữ nhân trên đời nhiều như vậy Vương Bảo Sơn lại một mực coi trọng Mai tử mà không nhìn trúng những người khác.
Mọi người cầm lấy đồ của mình rồi trở về nhà, một trận ồn ào như vậy khiến Loan Loan cũng không vội vã tìm trưởng thôn nữa, mười mấy năm qua Bách Thủ không có canh tác, cũng không sốt ruột ngày một ngày hai, sau đó bắt đầu trở về nhà.
Trên đường về lại gặp mẹ Nguyên Bảo hỏi nàng: “Mới vừa rồi mẹ chồng Mai tử lại cùng mẹ Bảo Sơn cãi nhau à?”
Loan Loan rất đỗi ngạc nhiên, chuyện này mới xảy ra bao lâu: “Tỷ cũng biết ư?”
Mẹ Nguyên Bảo cười cười nói: “Trong thôn có chuyện lớn như vậy, trên ruộng lại có bao nhiêu người sao ta lại không biết.”
Loan Loan chỉ có thể cảm khái những người này lòng bát quái đến cỡ nào, tốc độ truyền bá chuyện xấu thật nhanh, liền đem chuyện mới rồi nói ngắn gọn cho nàng ấy nghe.
Mẹ Nguyên Bảo nghe xong cũng có chút cảm khái, không thể nói người nào hoàn toàn đúng, người nào hoàn toàn sai.