Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 99: Chuyện vui đột nhiên tới
Cập nhật lúc: 2024-09-08 15:27:37
Lượt xem: 143
Từ lúc đó Vương Thanh Sơn coi Bách Thủ là người nhà mà đối đãi, thỉnh thoảng đi lên núi tìm Bách Thủ, nói chưa được vài câu đã nói đến chuyện đan trúc rồi.
Đây quả là người yêu thích nghệ thuật đan trúc a!
Nhưng Bách Thủ đối với việc này lại không có nghiên cứu gì, phương pháp đan này là Loan Loan nói cho hắn biết, đôi khi khiến hắn rất nhức đầu, vì vậy Bách Thủ chỉ có thể tìm Loan Loan. Loan Loan đành nói cho hắn các cách đan khác, miêu tả ra để Vương Thanh Sơn về nhà tự mình nghiên cứu cách đan!
Mẹ Trường Thọ thấy con trai mình ngày nào cũng hăng hái hết mức, đồ đan ra đem đến chợ bán thử mọi người đều cảm thấy không tệ, vì dùng cách đan khác nên gùi, giỏ thoạt nhìn cũng đẹp hơn.
Con trai kiếm được bạc, có tinh thần hăng hái, mẹ Trường Thọ đương nhiên rất vui mừng, đồng thời trong lòng cũng chân chính dâng lên niềm cảm kích với vợ chồng Loan Loan.
Tiếp đó xuân về hoa nở, xế chiều khi ánh mặt trời nhu hòa, Vương Bảo Sơn sẽ xách theo hai miếng thịt đến nhà Loan Loan.
Vừa vào sân hắn liền cẩn thận đưa thịt cho Bách Thủ, sau đó đứng thẳng lên đoan chính chắp tay với Bách Thủ rồi tới phòng bếp chắp tay với Loan Loan đang rửa bát.
“Bách Thủ huynh đệ, cái gì cũng không cần nói, từ nay về sau hai người cần gì chỉ cần mở miệng Vương Bảo Sơn ta nhất định sẽ giúp, dù có không làm được ta cũng dốc hết sức đi làm! Từ hôm nay trở đi, Bách Thủ, đệ chính là huynh đệ của ta, là huynh đệ không cần nói lời khách sáo, có gì cần đệ cứ nói.”
Bách Thủ và Loan Loan nghe đều không hiểu ra sao.
Tuy nhiên trước hết hai người cũng mời Vương Bảo Sơn vào trong nhà ngồi, rót nước. Chờ Vương Bảo Sơn nói hết mọi chuyện hai người vừa cảm thấy ngoài ý muốn vừa vui mừng thay hắn!
Thì ra hôm qua lúc mẹ Bảo Sơn đến thăm mẹ Trường Thọ, có thể là do lần trước Loan Loan nhắc nhở, lại thấy gần đây con trai út dưới sự giúp đỡ của Bách Thủ thì việc bán gùi cũng có chút khởi sắc, cũng có thể là vì mẹ Bảo Sơn đến thăm bà hai lần quan hệ giữa hai người có chút hòa hoãn.
Nhân hoạt nhất khẩu khí, trước mẹ Trường Thọ vì khẩu khí này mà trước sau vẫn cắn răng không đồng ý. Có lẽ vì mẹ Bảo Sơn nói lời xin lỗi, hơn nữa còn vì Vương Thanh Sơn, nên tự mình nghĩ thông suốt. Sau khi bà đã thông suốt rồi, liền đồng ý gả Mai tử cho Vương Bảo Sơn.
Mấy năm qua Mai tử tuân thủ nữ tắc, hiếu kính cha mẹ chồng, bất luận mẹ Trường Thọ mắng nàng ra sao, nên làm gì, từ trước đến giờ nàng làm cũng không ít, nàng hiếu thuận và làm tròn bổn phận, toàn thôn đều thấy, giờ có thể gả cho nam nhân vừa ý, coi như là ông trời ban ơn cho nàng.
Bách Thủ và Loan Loan đều cười chúc mừng Vương Bảo Sơn, còn Vương Bảo Sơn vẫn nghiêm cẩn như lúc nãy, ngượng ngùng, nói mình có thể lấy Mai tử thì phải cảm ơn Loan Loan, cảm ơn nàng đã giúp nói lời hữu ích trước mặt mẹ Trường Thọ.
Loan Loan cười ngăn lại, nói nàng cũng không giúp được gì nhiều, là duyên phận của hắn và Mai tử đã đến.
Lúc gần về Vương Bảo Sơn thật tình nói với hai người: “…..đến lúc đó hai người nhất định phải đến uống rượu mừng! Để ta và Mai tử cám ơn hai người!”
Bách Thủ và Loan Loan nào có không hứa, đi uống rượu mừng đấy, nàng cần phải đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-99-chuyen-vui-dot-nhien-toi.html.]
Mẹ Bảo Sơn mời bà mối Vương đi cầu hôn, chuyện này đương nhiên mọi người trong thôn đều biết. Mai tử lại càng thêm cung kính, hiếu thuận với mẹ Trường Thọ.
Trước kia ngày ngày nhìn không vừa mắt, nay sắp thành người nhà người ta lại có chút không nỡ, thái độ của mẹ Trường Thọ với Mai tử cũng tốt hơn rất nhiều. Cứ như vậy quan hệ giữa hai nhà trở nên gần gũi hơn, mẹ Bảo Sơn cũng đến thăm mẹ Trường Thọ nhiều lần hơn.
Trong thôn có người tràn ngập trong không khí vui mừng thì cũng có người đang ốm đau bệnh tật.
Hôm đó Bách Thủ và Loan Loan ra ruộng kiểm tra ngô mới gieo, thì thấy Lai Sinh và ông nội hắn đang bận rộn trên ruộng.
Thấy ông nội Lai Sinh, Loan Loan giật mình, so với mấy hôm trước ông càng thêm gầy gò, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng còn ngồi ở ven đường ho khan, nhìn thấy Lai Sinh có chỗ nào làm sai liền sửa cho hắn.
Đây hẳn là bệnh đã nặng lắm mới có khả năng chỉ ngồi đó chỉ huy mà không xuống ruộng?
Bách Thủ không nói hai lời, liền xuống ruộng giúp Lai Sinh. Loan Loan có chút tự trách, mấy ngày này bận rộn, nàng đã quên hai người này, vụ xuân đã qua mà ruộng nhà hai người này còn chưa gieo xong, không cần hỏi nàng cũng biết cả vụ xuân ông nội Lai Sinh khẳng định không có ra đồng, chỉ có Lai Sinh tự mình làm.
Lần trước gặp Lai Sinh đã nghe nói ông nội Lai Sinh bị bệnh, nàng vốn muốn cùng Bách Thủ sớm qua đó xem, không ngờ từng chuyện, từng chuyện xảy ra cuối cùng khiến nàng quên luôn chuyện này.
Cũng không biết bệnh của ông nội Lai Sinh ở mức độ nào rồi, liền hỏi thẳng ông có đi xem bệnh chưa?
Ông nội Lai Sinh nói: “Đại phu cho ông hai thang thuốc, uống vào cũng không thấy đỡ!” Âm thanh nghe có chút khàn khàn.
Loan Loan lại hỏi: “Ông đến khám đại phu nào?”
“Là Vương đại phu!”
Trong mấy thôn này Vương đại phu quả thật rất nổi tiếng, những bệnh nhỏ uống thuốc đúng là hữu hiệu! Nhưng bệnh của ông nội Lai Sinh không phải bệnh bình thường.
“Sao ông không đi chợ tìm đại phu tốt để khám vậy? Đổi đại phu có khi lại hữu hiệu!”
Ông nội Lai Sinh thở dài nói: “Bệnh cũ đã nhiều năm rồi, mấy năm trước ta cũng đi tìm đại phu tốt khám nhưng vẫn vậy à.”
Xem ra là bệnh dai dẳng rồi, nghĩ một chút Loan Loan lại hỏi: “Bình thường ông có chỗ nào không thoải mái?”