Xuyên về cổ đại làm tiểu cô nương lợi hại - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-05-22 22:52:06
Lượt xem: 125
Hiện tại nàng ấy biết làm rất nhiều món ăn ngon, cũng có thể kiếm tiền, nàng ấy còn giỏi giang hơn rất nhiều người khác!
Quan Thuý Nhi nghĩ đến đây càng muốn nỗ lực hơn một chút, học được tay nghề của biểu muội sớm hơn, đến lúc đó……
“Là ai?!”
Lê Tường xoay người ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Nàng nghe được thanh âm truyền tới ở bên ngoài tường, còn nghe được một tiếng ‘bùm’ nữa.
Có chút bất thường.
“Biểu muội, có lẽ là chó mèo ở bên ngoài ngửi được mùi hương? Hoặc là chuột, ta nghe Huệ tỷ tỷ nói nơi này có rất nhiều chuột.”
Quan Thúy Nhi khuyên hai câu, Lê Tường cũng tin. Nhưng khi nàng đang muốn nằm xuống lại đột nhiên nghe thấy thứ gì đó ngã trên mặt đất, sau đó còn vang lên một âm thanh rên rỉ của con người.
Khẳng định là một người nào đó!
Lê Tường bất chấp tất cả, trực tiếp rời giường thắp đèn, lại gọi phụ mẫu trên lầu. Nhưng có lẽ phụ mẫu nàng đã ngủ quá say, cho nên gọi một tiếng vẫn không thấy ai đáp lại.
Đang lúc nàng chuẩn bị hô lên tiếng thứ hai, đột nhiên từ ngoài cửa phòng bếp truyền đến một thanh âm thiếu niên hơi có chút quen tai.
“Đừng kêu…… Đừng kêu, ta không phải người xấu!”
Quan Thúy Nhi tiến lên kéo tay Lê Tường.
“Biểu muội, cứ nghe hắn giải thích đã, dù sao cửa đã đóng, hắn không vào được.”
Lê Tường không nói gì, nàng có cảm giác nàng đã từng nghe thấy âm thanh từ bên ngoài kia rồi. Khi cẩn thận hồi tưởng lại một chút, nàng mới nhớ ra người ấy là ai.
“Ngươi là người trước kia tìm ta để hỏi chuyện của Ngũ Thừa Phong?”
“Đúng vậy, ta đúng là người đã hỏi ngươi ở bến tàu …… Ta tên là Lạc Trạch, ta không phải người xấu. Ta… chỉ hơi đói bụng, nên muốn tìm tới đây kiếm chút đồ ăn, bây giờ ta lập tức đi ngay, ngươi, ngươi đừng kêu lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-161.html.]
Người nọ nói một câu, sau đó đã đi rồi. Thế nhưng thanh âm vang lên khi hắn ta rời khỏi nơi này hơi khập khiễng một chút, dường như hắn ta đã bị thương. Tuy trong lòng Lê Tường có một chút đồng tình, nhưng nàng không có ý định mở cửa mời hắn ta vào nhà.
Lại nói, đêm hôm tối lửa tắt đèn, ai biết bên ngoài đã xảy ra tình huống gì. Lần trước Lạc Trạch này còn dám cầm bánh ngô ném người đó, tại sao quay đi quay lại một đoạn thời gian ngắn, hắn ta đã suy sụp tới mức phải tìm đồ ăn ở thùng nước gạo nhà nàng?
Ngay lúc này, dưới lầu chỉ có hai cô nương là nàng và biểu tỷ, phụ thân nàng đã uống say… tóm lại, kiểu gì cũng không thể mở cửa được.
Lê Tường ghé vào cửa nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, mãi cho đến hoàn toàn không nghe đượ tiếng gì nữa, nàng mới cùng biểu tỷ một lần nữa trở về trên giường.
Lúc này nàng cũng không tiết kiệm nữa, trực tiếp để đèn sáng mà ngủ. Nằm trong chốc lát đột nhiên nàng lại ngồi dậy, còn quay đầu nhìn chằm chằm vào người bên cạnh: “Biểu tỷ, ngươi không thích hợp.”
Quan Thúy Nhi không biết nói dối, nghe xong lời này, mí mắt nàng ấy trực tiếp chớp chớp liên hồi.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn thăm dò nàng ấy một cái, hiện tại đã xác định được rồi.
“Biểu tỷ, ngươi quen người vừa nãy ư?”
“Không không không, ta không quen biết!”
Quan Thúy Nhi hít sâu một hơi, lúc đó mới từ từ kể lại cho nàng nghe, nàng ấy đã phát hiện hắn ăn đồ ăn trong thùng nước gạo như thế nào, sau này còn giúp hắn để đồ ăn sạch sẽ hơn như thế nào.
“Biểu muội, ta không lấy lương thực trong nhà cho hắn, ta chỉ sắp xếp lại một chút đồ ăn chuẩn bị bỏ đi, làm cho chúng nó sạch sẽ hơn một chút trước khi bỏ vào thùng nước gạo. Ta không quen biết hắn……”
“Hoá ra là như vậy……”
Khó trách gần đây, buổi tối biểu tỷ thường không cho nàng hỗ trợ chuyện dọn dẹp trong bếp.
“Cho nên hắn đã mang bó củi bỏ ở cửa sau?”
Quan Thúy Nhi lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Mỗi ngày ta đều ở bên cạnh ngươi nha, ta đã nói chuyện với hắn lần nào đâu?”