Xuyên về cổ đại làm tiểu cô nương lợi hại - Chương 204
Cập nhật lúc: 2024-05-23 17:33:13
Lượt xem: 260
Lê Tường vẫn quen dùng một nửa bột mì, một nửa tinh bột, lại thêm bốn cái trứng gà cho vào tạo nên bột nhão chiên thịt.
“Nhất định không được thêm lòng đỏ trứng, nếu cho thêm lòng đỏ trứng vào làm thành bột nhão, làm như vậy dù đã chiên rất giòn lớp vỏ bên ngoài thịt rồi, nhưng chỉ cần để chúng ở bên ngoài một chút, chúng nó sẽ mềm ngay lập tức, vị không còn ngon nữa.”
“Ừm ừm! Ta nhớ kỹ rồi.”
Không chỉ một mình Quan Thúy Nhi nhớ kỹ, Lạc Trạch đang ngồi nhóm bếp cũng ghi nhớ thật kỹ điều này.
Rất nhiều khi cũng không phải hắn cố ý muốn nghe, nhưng vị trí của hắn là ở đằng trước bệ bếp nhóm lửa, bởi vậy những lời Lê Tường nói cứ tự nhiên chui vào trong tai hắn. Đã vậy, trí nhớ của hắn còn khá tốt, cũng nhớ được rất nhiều thứ mình nghe.
Nha đầu này chẳng biết đề phòng người khác gì cả, nếu như hắn có chút tâm tư kín đáo nào đó, khẳng định tay nghề của nàng đã bị học trộm rồi.
“A Trạch, để lửa nhỏ thôi, một cây củi là được.”
“Được, ta hiểu rồi!”
Lạc Trạch biết bước đầu tiên khi chiên loại thịt này nhất định phải dùng lửa nhỏ, hơn nữa, chiên xong một lần còn phải chiên lại lần hai. Bởi vậy những trong suốt quá trình chế biến thức ăn, không cần Lê Tường phải nhắc về chuyện điều chỉnh lửa, hắn đã nhớ kỹ cả rồi.
Mười lăm phút sau.
“Biểu tỷ, ta để lại một đĩa thịt hấp chiên, các ngươi ăn nhanh đi nhé, đừng để dành, thịt nguội rồi ăn không ngon nữa đâu, ta qua tiệm sách một lát sẽ trở về, các ngươi để ý chuyện trong tiệm nhé.”
“Ừm ừm, ngươi cứ yên tâm đi.”
Chờ sau khi tiễn biểu muội rời đi, Quan Thúy Nhi mới trở về trong phòng bếp. Hiện giờ trên bệ bếp đang đặt một đĩa thịt hấp chiên màu vàng kim hấp dẫn, ban ngày nhìn vào chúng nó càng cảm nhận được rõ ràng khái niệm Kim Ngọc Mãn Đường().
(
) Ý là màu vàng sáng cả căn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-204.html.]
Trước tiên nàng ấy bỏ một chút thịt vào chén, mang lên lầu cho cô cô, lại cầm thêm một chén nữa bưng ra đằng trước cho dượng. Dư lại hơn một nửa, nàng ấy không để lại cho mình chút nào, đều mang cho Lạc Trạch hết.
Không cần biết bộ dạng hiện tại của Lạc Trạch như thế nào, trong lòng nàng hắn vẫn luôn có bộ dạng một thiếu niên khốn khổ, phải ăn thức ăn trong thùng nước gạo trước kia.
Cũng vì nghĩ trước kia hắn đã nếm trải quá nhiều cay đắng, cho nên mỗi khi có đồ ngon, nàng ấy đều muốn cho ăn hắn nhiều hơn một chút.
Lạc Trạch ôm một chén đầy thịt chiên, trong lòng vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ. Hắn quay lại nhìn nàng ấy, chỉ thấy Thuý Nhi đang bận rộn nấu mì cạnh bếp, giữa làn hơi nước m.ô.n.g lung kia, bỗng nhiên hình tượng nàng ấy chẳng khác gì tiên nữ.
Thật khiến người ta ao ước.
.......
Bên này Lê Tường mang theo một hộp đầy thức ăn, còn chưa tới cửa đã nhìn thấy Thanh Chi ra bên ngoài đón nàng.
Đúng là đãi ngộ của mang đồ ăn và không mang đồ ăn khác nhau quá.
“Tương nha đầu, từ rất xa ta đã ngửi thấy hương vị của món thịt hấp chiên rồi!”
“Trới đất, ta đóng kín như vậy mà ngươi cũng ngửi được hương vị của nó ư? Cái mũi quá tinh nha. Đây này, bên trên là của ngươi, phía dưới là món ta chuẩn bị cho phu nhân.”
Lê Tường trực tiếp đưa hộp đồ ăn qua, Thanh Chi đã quá thèm rồi, nàng ấy gấp không chờ nổi lập tức đưa nàng lên lầu, sau đó bưng hai đĩa đồ ăn thuộc về mình, nhanh chóng xuống lầu hưởng thụ.
Ngay lúc đó, Liễu Kiều đang bận tưới hoa, nghe được động tĩnh, nàng ấy vừa quay đầu lại đã nhìn thấy hai món đồ ăn quen thuộc được đặt ngay ngắn trên bàn.
“Kim Ngọc Mãn Đường, Phong Vũ Đồng Chu! Đều là đồ ăn ta thích ăn! Tương nha đầu, ngươi quá tri kỷ rồi.”
Liễu Kiều ngồi vào trước bàn, đang muốn cầm lấy chiếc đũa, đột nhiên, nàng ấy tỏ ra cực kỳ nghiêm túc quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lê Tường nói: “Tương nha đầu, ta quyết định không cần mỗi tháng thu một ngân bối kia.”
Lê Tường: “???”