Xuyên về cổ đại làm tiểu cô nương lợi hại - Chương 235
Cập nhật lúc: 2024-05-24 17:34:07
Lượt xem: 265
Đối phương luôn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhất, chán ghét nhất để nhìn hắn, có đôi khi ngay lúc đang nói chuyện sẽ đột nhiên cho hắn một cái tát, hoặc là đá cho hắn một cú thật mạnh.
Mỗi lần đều đánh cực kỳ đau. Khi còn nhỏ, hắn căn bản không thể phản kháng được nam nhân kia.
Tới sau này khi tuổi tác lớn hơn một chút, hắn biết cách cẩn thận, né tránh đi ra ngoài mới miễn được vài trận đòn vô cớ.
Nam nhân này và nữ nhân kia đều là hai kẻ cực kỳ đáng giận.
Có đôi khi Ngũ Thừa Phong cũng sẽ chán ghét chính bản thân mình, hắn hận vì sao trên người mình lại chảy dòng m.á.u của hai con người khốn nạn đó?
“Đại Khuê, cơm canh của cửa hàng nhỏ này rất ngon, ngày mai lại mang ta tới nhé.”
Nghe được thanh âm nũng nịu này, Ngũ Thừa Phong lập tức phục hồi lại tinh thần.
Bọn họ đi ra!
Đuổi theo, đuổi theo, nhất định phải tìm ra bọn họ đang ở chỗ nào.
“Đại Khuê, ngươi nói xem, chúng ta có thể mướn tiểu trù nương kia về nhà hay không? Như vậy ngày nào ta cũng có thể ăn được cơm canh nàng làm.”
Ngũ Đại Khuê: “……”
Nghe nói có người chi ra mấy chục ngân bối muốn tiểu trù nương đó về phòng bếp nhà họ làm việc, vậy mà người ta còn không chịu kia kìa, nói gì đến hắn? Vì vậy, hắn chỉ có thể xấu hổ cười cười.
“Ta nghe nói tiểu trù nương kia rất kiêu ngạo, không chịu làm mướn cho người ta đâu. Nếu ngươi thích vậy ta đưa ngươi qua đó thêm vài lần nữa, chỉ cần ngươi và tiểu gia hỏa trong bụng thích, mỗi ngày đều tới cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-235.html.]
“Hừ…… Ngươi thì nói hay như vậy, nhưng ngày nào chẳng lấy lý do bận rộn, lấy đâu ra thời gian rảnh mà đưa ta đi.”
“Được rồi, Ngọc Nương, ngươi đừng nóng giận, ta bận rộn cũng vì kiếm thêm tiền nuôi dưỡng hai mẫu tử các ngươi mà.”
Hai người bọn họ dọc theo đường này đều liếc mắt đưa tình, khiến cho Ngũ Thừa Phong đi theo phía sau nghẹn họng không nói nổi câu gì.
Trời đất, nữ nhân này còn có hài tử rồi! Nếu Kiều thị biết được, chắc bà ta sẽ tức muốn c.h.ế.t đây?
Chỉ cần tưởng tượng tới tình cảnh đó, hắn đã không nhịn được cười.
Ngũ Thừa Phong thu liễm khí tức, đi theo phía sau hai người bọn họ, khoảng cách chừng mười bước chân, không nhanh không chậm. Bởi vì bộ quần áo trên người hắn đầy vẻ chính trực kiên cường, hơn nữa tiêu cục Vĩnh Minh của bọn họ lại rất nổi danh, bởi vậy hắn cũng chẳng sợ bị hai người kia nhận ra hắn đang đi theo bọn họ. Lại nói, kể cả khi bọn họ quay lại phía sau thấy hắn, chắc chắn cũng chẳng hoài nghi điều gì.
Ba mươi phút sau, hai người đó bước vào một tòa nhà.
Tuy nói chỉ là khu vực bên ngoài thành An Lăng, nhưng một toà nhà lớn như vậy, ước chừng cũng trị giá tới ba, bốn trăm ngân bối. Nhìn chữ Ngũ to tướng trên cửa, hắn khẳng định nơi đây đúng là nhà của Ngũ Đại Khuê rồi, chắc chắn không lầm được.
Ngũ Thừa Phong còn cẩn thận hơn một chút, hắn lại đi lòng vòng chung quanh, hỏi thăm vài hộ gia đình gần đó, mới biết tòa nhà này đã bị Ngũ Đại Khuê mua được hơn năm năm rồi, tiểu nương tử kia cũng đi theo đối phương rất nhiều năm, hơn nữa nghe hạ nhân trong nhà đều kêu nàng ta là phu nhân.
Chậc chậc chậc, nếu để Kiều thị trong thôn biết bản thân bà ta ở trong thôn khổ sở sinh hoạt chỉ được mấy trăm đồng bối mỗi tháng. Trong khi ở trên này, Ngũ Đại Khuê kia cho tiểu kiều nương ở một toà nhà lớn, lại có hạ nhân hầu hạ. Bà ta mà không nổi điên lên đúng là chuyện lạ giữa ban ngày.
Đúng là càng nghĩ càng thấy hưng phấn.
Chắc chắn hắn phải nói lại chuyện này cho Kiều thị kia biết, nhưng trước lúc đó, hắn cần phải chặt đứt quan hệ với Ngũ gia kia.
Nếu sư phụ đã cho hắn hai ngày nghỉ phép, vừa lúc giải quyết cho xong chuyện lằng nhằng này đi.
Kể cả khi sau đó Kiều thị kia cảm thấy có chuyện gì không đúng, nhưng có chuyện của Ngũ Đại Khuê quan trọng hơn thu hút sự chú ý của bà ta, đến lúc đó một tên nhi tử râu ria như hắn cũng không đáng để bà ta hao phí thời gian đâu.