Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 599
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:49:15
Lượt xem: 25
Tuyết rơi suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng ngừng lại vào ngày thứ tám. Không trung u ám dần dần tan đi, mặt trời bắt đầu nhô ra khỏi những đám mây.
Con ngựa trắng mang theo tộc đàn của mình đến ở trong chuồng ngựa bên cạnh trại nuôi ngựa. Nơi này có ăn có uống còn có người giúp đỡ kiểm tra thân thể, những ngày tháng trải qua cũng không quá khó chịu! Hơn mười con ngựa vốn bị bệnh, cũng đã sớm tung tăng nhảy nhót. Ngày mới vừa tốt lên, bọn chúng đã vui vẻ chạy ra, để lại những dấu chân hỗn độn ở trên nền tuyết.
Thảo nguyên bị trận tuyết lớn vùi lấp. Những năm trước vào lúc này, tộc đàn của bọn chúng nhất định đã chạy đến một nơi rất xa rất xa, tìm kiếm chút cỏ khô chôn dấu dưới nền tuyết để có thể miễn cưỡng no bụng, khi khát cũng sẽ gặm chút nước tuyết. Một số con ngựa thân thể không chống cự được với giá lạnh và thiếu đồ ăn sẽ sinh bệnh mà chết. Còn có những ngựa con bất hạnh sinh ra vào ngày ngày trời đông giá rét, còn chưa từng mở to mắt nhìn ngắm thế giới này một lần đã bị lạnh c.h.ế.t ở bên người ngựa mẹ.
Con ngựa trắng bước thong thả đi tới bên người một con ngựa đang mang thai, tiểu cô nương kia đã kiểm tra thân thể cho nó, nói là mấy ngày nay rất có khả năng lâm bồn. Cho nên đặc biệt chuẩn bị phòng sinh sạch sẽ thoải mái lại còn ấm áp cho ngựa mẹ.
Hả? Ngựa mẹ dường như có chút không thoải mái! Trời ạ, sẽ không phải sắp sinh chứ!! Vừa nhấc mắt thấy đến dáng vẻ không khoẻ của ngựa mẹ, nghe thấy được tiếng rên hơi mang thống khổ của nó, bước chân Tuyết Ngân cứng lại rồi. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!
Đúng rồi! Tiểu cô nương kia đã nói, nếu có việc có thể đến trại nuôi ngựa tìm nàng! Nhưng khi vừa ra khỏi chuồng ngựa, Tuyết Ngân lại hoang mang dừng bước: Nhưng giờ đi tìm nàng ở đâu? Nàng ở hướng nào? Đúng rồi! Đi tìm con ngựa đen nhỏ, nó nhất định biết!!
Con ngựa trắng sải rộng bốn vó, lao nhanh bay nhanh ở trên nền tuyết. Nếu nhìn lại từ phía xa, nó giống như một cơn lốc xoáy tuyết trắng, cuốn lên từng lớp từng lớp tuyết, đang anh dũng lao về một hướng.
“Trời ạ? Trời đang tuyết lớn, ai lại thả Đạp Tuyết như vậy? Nếu nó bị lạnh cóng, Dư cô nương sẽ tức giận!! Hồ Tử, ngươi đi ngăn ngựa lại, mang về chuồng ngựa đi!” Một tiểu kỳ mang theo thủ hạ tuần tra khắp Hỏa khí doanh, vừa nhìn thấy con ngựa trắng đang chạy như bay ở trên mặt tuyết, tưởng lầm là Đạp Tuyết- ngựa của Tiểu Thảo cưỡi tới đây.
Hồ Tử là một thanh niên cao lớn cường tráng, vì có râu quai nón trên mặt nên được gọi thành như vậy. Khi hắn tuân lệnh tới gần con ngựa trắng, lại phát hiện trên người con ngựa không có dây cương và yên ngựa, thật sự không quá dễ dàng để có thể xuống tay. Nhưng điểm này cũng không làm khó được hắn, hắn làm tư thế chuẩn bị rồi tiến lên ôm lấy cổ con ngựa, xoay người lên ngựa, thành thục khống chế con ngựa đang chạy như bay lại.
Lúc này Tuyết Ngân cũng phát giác có người muốn “Gây rối” nó, hừ! Tiểu cô nương kia không phải nói nó ở trong trại nuôi ngựa có thể đi lại tự do, sẽ không có người can thiệp sao? Bây giờ lại vả mặt ư? Khi nào gặp được nàng nhất định phải chất vấn nàng rõ ràng mới được!
“Đạp Tuyết! Dừng lại, ngươi sẽ bị tổn thương vì giá rét!!” Hồ Tử thấy con ngựa muốn vòng qua hắn, chạy nhanh về một hướng khác, vội kêu lên tên con ngựa, hy vọng nó có thể thuần phục dừng bước chân lại.
Đạp Tuyết? Cái quỷ gì vậy?? Tên của nó không phải là Tuyết Ngân sao?? Tên này nhận sai ngựa ư? Không phải tất cả ngựa trắng đều gọi là Đạp Tuyết, có được không? Tuyết Ngân thấy Hồ Tử lại muốn tiến lên ngăn cản, bốn vó đột nhiên dùng lực một chút, bay lên trời, ngay lập tức phi người qua đỉnh đầu tên kia, uyển chuyển nhẹ nhàng dừng lại trên mặt tuyết phía sau hắn. Tuyết bám vào vó ngựa, rải khắp mặt và đầu của Hồ Tử.
Chờ đến khi Hồ Tử phản ứng lại, con ngựa trắng đã chạy đi rất xa. Tên tiểu kỳ kia nhận thấy con ngựa bất phàm, nghĩ đến lời thủ lĩnh từng dặn dò, đi tới vỗ bả vai Hồ Tử, nói: “Là chúng ta nhận lầm rồi! Nếu không sai, con ngựa kia hẳn là con ngựa hoang đến tránh rét ở trại nuôi ngựa. Thủ lĩnh đã hạ lệnh chúng ta thấy thì trực tiếp làm lơ chúng nó! Vừa rồi là ta ra quyết định quá lỗ m ãng, ngươi không sao chứ?”
“Không sao cả! Nếu là ngựa hoang, nó chạy vào trong trại nuôi ngựa làm gì? Chẳng lẽ là tới khảo sát hoàn cảnh trại nuôi ngựa, quyết định có nên đến đây ở thường xuyên hay không?” Hồ Tử phủi sạch những bông tuyết mắc trên đầu xuống, cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Ha ha ha... rất có khả năng! Hoàn cảnh bên ngoài không hề thoải mái như trại nuôi ngựa, ở lâu tự nhiên sẽ không còn muốn đi nữa! Biện pháp của giáo đầu chúng ta còn có thể không dùng được nữa ư?” Tiểu kỳ và những binh lính khác cười ha ha xong, lại lần nữa như không có việc gì bắt đầu tuần tra.
Mấy ngày trước, bắt được đến mấy người ngoại tộc lòng mang ý xấu, cho nên cảnh giới của trại nuôi ngựa lại cao hơn mấy phần! Phía trên đã hạ lệnh xuống, ngoài lỏng trong chặt, nói không chừng có thể câu được cá lớn tới!
Tuyết Ngân rẽ trái rẽ phải trong trại nuôi ngựa, cuối cùng cũng tìm được chuồng độc lập của Hoắc Toàn Phong. Cửa khép hờ, nó nhẹ nhàng đá văng ra, bên trong tiểu gia hỏa đang nhàn nhã ăn bữa sáng- một bó cỏ khô thấm đẫm linh khí.
Nghe được động tĩnh, tiểu gia hỏa chậm rì rì xoay chuyển thân mình, nhìn thoáng qua phía cửa. Chỉ với một liếc mắt thờ ơ này, bữa sáng nhàn hạ thoải mái của Hoắc Toàn Phong đã hoàn toàn bị vứt ra sau đầu, nó bày ra vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm tên “Ăn trộm” kia! Không phải tới đây cướp bữa sáng của nó chứ? Giữa ngựa với ngựa có những phương thức trao đổi đặc biệt của riêng mình. Sau khi Tuyết Ngân biểu đạt ý đồ đến đây của mình xong, Hoắc Toàn Phong có chút không tình nguyện, tại sao nó phải giúp tên gia hỏa khiến người ta chán ghét này chứ? Nó đúng là rất ghi thù!! Nhưng gia hỏa này nói chuyện liên quan đến tương lai của trại nuôi ngựa, chủ nhân cũng đã nói: Chỗ ngựa con đó của bọn chúng chính là tương lai của trại nuôi ngựa! Nếu bởi vì tư oán của mình mà làm chậm trễ chuyện sinh ngựa con, chủ nhân sẽ không tức giận với nó chứ?
Cho dù không tình nguyện, Hoắc Toàn Phong vẫn rất “Thức thời” dẫn theo tên “Ăn trộm” đáng giận kia đi vào viện nơi chủ nhân sống. Nhìn cửa viện quen thuộc, tiểu gia hỏa vui vẻ nhảy nhót chạy vội qua, trong miệng phát ra một tiếng hí vang vui mừng- chủ nhân, Hoắc Toàn Phong ngươi thương yêu nhất tới này! Đã lâu không gặp, có nhớ ta không?
Tuyết Ngân không có tâm tình thưởng thức dáng vẻ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-599.html.]
Quảng cáo
ngớ ngẩn của nhóc con, ngựa mẹ mang thai trong chuồng ngựa còn chờ tiểu cô nương cứu mạng nữa! Nó vội vàng nện bước, ép Hắc Toàn Phong ở phía trước đến lảo đảo, lần theo hơi thở nó quen thuộc, đi thẳng đến viện của Tiểu Thảo.
Trong đại viện hạ nhân dọn tuyết vừa nhìn thấy Hoắc Toàn Phong- khách quen của viện, mang theo một con con ngựa trắng xinh đẹp lại đây, tất cả đều sôi nổi lộ ra ánh mắt tán thưởng. Làm việc trong trại nuôi ngựa thời gian dài, gần như mỗi người đều có thể phân biệt huyết thống và phẩm tướng của ngựa. Con ngựa trắng này tuyệt đối là ngựa thuần huyết nghìn dặm, có thể phân cao thấp với ngựa cưỡi của chủ nhân!
Lúc này Dư Tiểu Thảo vừa mới rửa mặt xong, nàng mặc một áo váy màu hồng nhạt, đang trên giường đất bên cạnh bàn ăn bữa sáng ngon miệng. Ngồi đối diện là hai vị đẹp trai một thân đồ đen và một thân đồ trắng, mỗi người mỗi vẻ dung nhan tuấn mỹ nhưng đều là trai đẹp, rất thích hợp để ăn với cơm! Dư Tiểu Thảo cảm giác cháo trắng sáng sớm cũng có vẻ ngon hơn không ít.
Đột nhiên, trong viện xuất hiện xôn xao rất nhỏ, những tiếng kêu sợ hãi nho nhỏ truyền đến. Dư Tiểu Thảo kỳ lạ nhìn thoáng qua phía ngoài, lại bị rèm cửa thật dày cách trở tầm mắt. Chu Tuấn Dương buông bát cơm trong tay, giương cao giọng hỏi bên ngoài: “Có chuyện gì thế?”
Giọng nói của Nghênh Xuân truyền vào từ bên ngoài: “Bẩm Dương Quận vương, một con con ngựa trắng xông vào trong viện, bọn hạ nhân đang chuẩn bị đuổi nó đi!”
“Con ngựa trắng? Không phải là Tuyết Ngân chứ? Nó chuẩn bị mang theo đàn ngựa rời đi, cho nên tới từ biệt?” Dư Tiểu Thảo đặt bát cháo đang kề bên miệng xuống, dùng khăn tay Chu Tuấn Dương đưa qua lau miệng, lê giày da xuống dưới giường đất.
“Mặc áo khoác lông chồn vào, bên ngoài rất lạnh!” Chu Tuấn Dương không nhịn được dặn dò một câu, thấy tiểu nha đầu nghe lời tùy ý để Ngô Đồng quấn nàng kín mít, mới yên tâm thu hồi tầm mắt.
“Hừ hừ!” Tô nhiên dùng khăn lau khóe môi, lộ ra một ý cười hứng thú dạt dào, “Không nghĩ tới Dương Quận vương lạnh lùng tàn ác bạo ngược như sư tử, vậy mà lại có một mặt cẩn thận săn sóc như vậy. Sư tử cuồng nộ hóa thành mèo sư tử, thật khiến tạp gia mở rộng tầm mắt!”
Chu Tuấn Dương cười nhàn nhạt, cũng không cảm thấy cách làm của bản thân có gì không ổn, phản kích nói: “Luôn luôn cô độc một mình không thích qua lại thân mật với người khác như Tô tổng quản, khi làm việc cũng thay đổi không ít? Nói giống như chỉ có mỗi gia cưng chiều nha đầu kia vậy!”
Vốn dĩ thái độ Tô tổng quản đối với tiểu nha đầu khiến hắn rất khó chịu, từ sau khi Tiểu Thảo dệt cho y một chiếc áo lông màu trắng, Tô tổng quản lại càng cưng chiều tiểu nha đầu vô hạn hơn nữa. Chu Tuấn Dương ở một bên nhìn, cảm thấy y như đang coi Tiểu Thảo là con gái để cưng chiều!
Lão thái giám c.h.ế.t tiệt, bản thân không sinh được con gái liền tranh cướp tiểu nha đầu với hắn! Chu Tuấn Dương chửi thầm không thôi: Kiên quyết không thể! Nghĩ đến tương lai trên con đường cầu thân của mình lại có thêm một “Cha vợ” bi3n thái làm khó dễ, Chu Tuấn Dương liền hận không thể đóng gói gia hỏa này đưa về Kinh thành ngay!!
“Nha đầu Tiểu Thảo kia, khiến người ta thương yêu như vậy, ta không thương con bé còn thương ai?” Tô Nhiên cố ý để lộ ra áo lông vừa giữ ấm lại thoải mái bên trong... cho ngươi tức chết, tên quỷ hẹp hòi này!
Chỉ cần nghĩ đến khi Tiểu Thảo tặng áo lông cho y, vẻ mặt táo bón của Dương Quận vương lúc đó, trong lòng Tô Nhiên lại vui sướng vô cùng. Còn cố ý muốn xin tiểu nha đầu nguyên bộ bao tay, khăn quàng cổ. Có thể khiến tiểu tử thối kia khó chịu, y lại càng vui vẻ!
Tiểu Thảo không phải nói coi y như ca ca sao? Anh vợ làm khó dễ em vợ tương lai một chút cũng là chuyện hiển nhiên, không phải sao? Dẫu sao một tiểu cô nương khiến người người thương yêu như vậy, lại bị con sói hoang lớn này ngậm đi, dù là ai lòng dạ cũng sẽ không thuận, không phải sao? Dư gia không dám làm ra chuyện gây khó dễ cho con rể, Tô Nhiên y đương nhiên sẽ làm giúp!! Muốn thuận lợi lừa con gái người ta nuôi mười mấy năm đi, nào có dễ dàng như vậy?
Trong phòng hai nam nhân tuấn mỹ ngươi trừng ta, ta nhìn chằm chằm ngươi, tầm mắt va chạm kịch liệt trong không trung b ắn ra tia lửa dữ dội. Nếu một hủ nữ như Tiểu Thảo ở đây, không biết đã YY ra một màn đam mỹ gì nữa!
Dưới sự phiên dịch của Tiểu Bổ Thiên Thạch, từ chỗ con ngựa trắng Tiểu Thảo biết được có ngựa mẹ sắp sinh, bèn sai Nghênh Xuân đi mời Vương thú y qua. Tuy trong tay nàng có thần khí gian lận, nhưng cũng chỉ có thể giúp con ngựa giảm bớt ốm đau, chuyện đỡ đẻ cho ngựa, nàng thật sự không thể làm được.
Nàng mang theo hòm thuốc của mình, bò lên trên lưng con ngựa trắng, đi thẳng đến gian phòng ở bên cạnh trại nuôi ngựa kia. Trong đàn ngựa không có quá nhiều trường hợp sinh vào mùa đông, Tiểu Thảo có chút không yên tâm, cảm thấy bản thân ở một bên trông coi kĩ càng sẽ tốt hơn chút.
Tiểu Hoắc Toàn Phong thấy chủ nhân dù một ánh mắt cũng không cho nó, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người tên “Ăn trộm” kia, trong lòng vô cùng khó chịu, bộc phát chút tính khí nhỏ ở trong viện, cuối cùng được Ngô Đồng dùng hai viên đường trấn an lại.
DTV
Không được, nó không thể để tên ăn trộm kia bắt cóc chủ nhân đi được, nó cũng muốn có nhiều chút cảm giác tồn tại! Tiểu Hoắc Toàn Phong không màng rét lạnh, chạy chậm một đường bên ngoài trại nuôi ngựa. Cuối cùng cũng đuổi kịp lão thú y ở phía trước đang đi đến chuồng ngựa mới.