Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 675
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:30:17
Lượt xem: 21
Chu Tuấn Dương không nhịn được nữa, hắn nhanh chóng hành động, ngay lập tức cảm nhận được cảm giác trước nay chưa từng trải nghiệm...!Loại cảm giác thoải mái không thể nào diễn tả được từ đỉnh đầu đến thẳng ngón chân.“A...!Tiếng kêu đau đớn ẩn nhẫn truyền ở đến tại hắn khiến hắn lập tức dừng lại mọi động tác.“Đau không?” Chu Tuấn Dương cúi đầu hôn đôi mày hơi nhíu lại của nàng.Dư Tiểu Thảo cắn môi dưới, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Là phụ nữ thì khó tránh khỏi phải trải qua chuyện này, cái gì nên đến cũng sẽ đến.
Vì hắn, chút đau đớn này không tính là gì.Bên ngoài màn giường, nến đỏ sáng lung linh; trên giường, hai bóng người quấn lấy nhau.
Trong phòng cảnh xuân kiều diễm....!Ngô Đồng và Mai Hương gác đêm ngoài cửa phòng nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong phòng thì đỏ mặt liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.Trên bầu trời màu mực, ngân hà rộng lớn sáng rực rỡ, hai bên bờ ngân hà đối xứng hai chòm sao Khiên Ngưu Chức Nữ, xán lạn vô ngần.
Trong vườn, cơn gió nhẹ vờn qua hoa lá, cuốn theo mùi hương thoang thoảng, ánh trăng rơi xuống mặt đất tràn đầy dịu dàng..Sói lớn nào đó thoải mái ôm lấy dê nhỏ bị ăn sạch, tự tay tắm rửa sạch sẽ cho tiểu nha đầu nào đó mệt lả người rồi nhét nàng vào trong Ô chăn ôm lấy nàng.
Thân thể mềm mại trong n.g.ự.c khiến hắn lại rục rịch muốn hành động.
Nhưng mà nghĩ đến đây là lần đầu tiên của nàng nên hắn cố kiềm chế lại dục hỏa trong người.“Thật tốt!” Chu Tuấn Dương thở ra một hơi, nhẹ nhàng vén lọn tóc trên má nàng ra sau tai, dịu dàng nói: “Từ giờ trở đi nàng đã thuộc về gia rồi, cảm giác này còn thoải mái hơn cả trời lạnh được vây quanh bếp lò ăn lẩu, ngày hè nắng nóng được ăn kem tươi mát lạnh!”Đến bây giờ mặt Dư Tiểu Thảo vẫn còn nóng, nàng không nhịn được nói: “Chàng cũng phải nhớ kĩ, chàng là của ta! Không cho phép dùng đôi mắt phượng hấp dẫn c.h.ế.t người của chàng liếc mắt đưa tình với tiểu cô nương nào khác! Không cho phép chàng dùng giọng nói gợi cảm này trêu chọc tiểu mỹ nữ! Ở bên ngoài không được cười như bây giờ! Sự dịu dàng của chàng chỉ dành riêng cho ta!"“Tuân lệnh, nương tử ra lệnh vi phu nào dám kháng lại! Từ bây giờ gia đã là hoa có chủ! Nụ cười, sự dịu dàng và cưng chiều của vương gia mặt lạnh...!chỉ dành cho Húc vương phi! Gia bảo đảm!” Chu Tuấn Dương nghe ra sự hoang mang trong giọng nói của nàng thì đau lòng ôm chặt nàng.
Tiểu cô nương trước này đều tràn đầy tự tin hóa ra cũng có lúc mơ hồ với tương lai phía trước!“Vậy thì được! Ta buồn ngủ...!chàng hát một bài dỗ ngủ ta đi!” Dư Tiểu Thảo mỉm cười hạnh phúc, ôm vòng eo cường tráng của hắn, vùi mặt vào trong n.g.ự.c hắn.“Hát?” Việc này đúng là làm khó hắn, hắn loay hoay một lúc lâu cũng không tìm được bài hát nào phù hợp.
Lúc cúi đầu áy náy muốn xin lỗi tiểu nha đầu trong n.g.ự.c thì phát hiện nàng đã ngủ say từ lúc nào.Tiếng hít thở đều đều của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả táo nhỏ, lông mi dài thanh tú, trên môi là nụ cười ngọt ngào...!Lúc nàng ngủ thật giống mèo nhỏ ngoan ngoãn dịu hiền!Tiểu Thảo ngủ rất thoải mái, thời tiết giữa tháng Ba buổi tối còn se se lạnh, ôm một cơ thể ấm áp tay chân không bao giờ bị lạnh.
Nàng duỗi eo, lúc này mới phát hiện cả cơ thể không chút sức lực.
Nhớ đến đêm qua nàng từ con gái biến thành phụ nữ, cảm giác vừa xấu hổ lại vừa hạnh phúc.
Xoay người lại phát hiện trên giường chỉ còn một mình nàng, vị trí bên cạnh đã lạnh, không biết Chu Tuấn Dương dậy từ lúc nào.
DTV
Hỏi mới biết hắn đến sân tập tập võ.
Không phải nói chuyện giường chiếu đàn ông là người tiêu hao thể lực nhiều hơn sao? Vì sao nàng như cọng giá yếu ớt mà hắn vẫn mạnh khỏe như không có chuyện gì xảy ra vậy?Đột nhiên nàng đơ người, sau đó hỏi nha hoàn đứng ở ngoài: “Bây giờ là giờ nào?”“Bẩm vương phi, mới đầu giờ thìn.” Sơn Trà đáp lời nàng.
Dư Tiểu Thảo lập tức thở phào nhẹ nhõm, mới hơn bảy giờ sáng, còn may, không quá muộn.
Hôm nay bọn họ phải trở về phủ Tĩnh vương dâng trà cho cha mẹ chồng.
Nàng sợ ngủ một giấc mặt trời lê n đỉnh đầu mới dậy thì đúng là quá mất mặt!“Vương phi dậy chưa?” Giọng nói của Chu Tuấn Dương vang lên từ ngoài cửa.
Tiếp đó là tiếng thỉnh an của mấy nha hoàn.
Sơn Trà nói: “Bẩm vương gia, vương phi dậy rồi!”Tiếng đẩy cửa, tiếng bước chân đi qua bình phong vẽ tranh bốn mùa làm từ gỗ tử đàn, Chu Tuấn Dương xuất hiện trong phòng.
Dư Tiểu Thảo vẫn còn nằm trên giường, nàng chỉ mặc một cái áo lót mỏng, không biết phải đối mặt với người đàn ông đã tiếp xúc gần gũi với mình như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-675.html.]
Nàng nằm im trên giường, chăn kéo đến miệng, nhắm mắt giả vờ ngủ.Chu Tuấn Dương cười nhẹ, ngồi xuống mép giường, nhìn hàng mi nhỏ dài đang rung động, còn có hơi thở không ổn định nữa, sao hắn lại không biết nàng đang giả vờ ngủ đây? Hắn nhéo mũi nàng, hơi kéo chăn xuống, giọng nói dịu dàng như nước: “Mau dậy nào, mèo con lười biếng, mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi!”Dư Tiểu Thảo giả vờ không nghe tiếng tiếp tục ngủ.
Chu Tuấn Dương bật cười: “Được rồi, nếu nàng không muốn dậy gia sẽ ngủ cùng nàng thêm lát nữa...!Nhưng mà trước khi ngủ nàng có muốn làm chút chuyện vui vẻ không?”Tiểu Thảo vừa nghe thế thì lập tức bật dậy, mở to đôi mắt tỉnh như sáo: “Ta dậy rồi! Chàng ra ngoài trước đi, gọi Ngô Đồng vào giúp ta mặc quần áo!”“Thật ra thì vi phu có thể giúp nàng!” Chu Tuấn Dương nhìn thấy dưới áo lót rộng mở của nàng là dấu vết mình để lại trên người nàng thì ánh mắt như đốt lên ngọn lửa nóng bỏng.Dư Tiểu Thảo nhìn theo tầm mắt của hắn, cúi đầu nhìn dưới cổ áo mình, trên làn da trắng nõn ẩn hiện những vết hồng hồng thì mau chóng nắm cổ áo lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn thở phì phò nói: “Không phiền Húc vương! Ngô Đồng, Sơn Trà, mau đến hầu hạ tiểu thư các ngươi rửa mặt thay quần áo!”“Tiểu thư? Từ tối hôm qua trở đi đã không phải rồi! Vương phi của ta, nàng không nhận thức được thân phận của mình, nên phạt!” Hắn vừa nói vừa cúi người nắm cằm hôn nàng, cắn nhẹ sau đó, kịp thời thả cô vợ nhỏ đang xù lông của mình ra trước khi hai nha hoàn bước vào phòng.Ngô Đồng và Sơn Trà rũ mắt, vờ như không thấy hành động của các chủ tử, mau chóng giúp vương phi rửa mặt thay quần áo.
Đến lúc Dư Tiểu Thảo xuất hiện trước mặt Chu Tuấn Dương lần nữa thì lại khiến hắn sáng mắt:Hôm nay Tiểu Thảo ăn mặc theo kiểu cung đình phức tạp.
Nàng mặc váy dài giang trù ngũ thải màu đỏ bó eo, mặt trên thêu hoa, bên trong là áo sam mỏng màu xám thêu chỉ bạc, lót trong là áo ngắn eo có thêu hoa s.ú.n.g màu hồng nhạt, bên eo dùng một dải lụa mềm màu nhạt thắt lại Mái tóc đen nhánh búi thành kiểu tóc phi vân độc đáo, trên mái tóc mềm mượt là trâm phượng hoàng tua rua phỉ thúy mạ vàng khảm hồng bảo thạch.
Kết hợp với vòng cổ khảm kim cương trong suốt sáng lấp lánh, đúng là tao nhã như ngọc, quốc sắc thiên hương.Nhìn chiếc đồng hồ để bàn Tây Dương trong sảnh, đã không còn sớm.
Đôi vợ chồng son dùng qua loa bữa sáng đầu bếp nữ tỉ mỉ chuẩn bị rồi mau chóng lên xe ngựa đi đến phủ Tĩnh vương.Tĩnh vương phi uống hai, ba ly trà, có hơi lo lắng nhìn ra ngoài cửa, nhíu mày lẩm bẩm: “Sao giờ này còn chưa đến nữa?Chu Tuấn Nhã ngồi cạnh mẫu phi che miệng cười trộm: “Mẫu phi, người nên thông cảm cho tâm trạng của tiểu đệ.
Nhịn gần mười năm, cuối cùng cũng rước được người về nhà, có thể không gấp sao? Không ngờ rằng người nhìn như táo bạo nhất trong nhà chúng ta lại là người nhẫn nại nhất.
Tiểu đệ đúng là kẻ si tình!”“Mẹ chỉ lo hai vợ chồng son không có trưởng bối ở bên nhắc nhở, nha đầu Thảo Nhi kia lại mảnh mai yếu đuối, tiểu đệ con mà không biết nặng nhẹ thì...!Ôi! Không biết hôm trước phụ vương con nói chuyện giường chiếu với tiểu đệ con thế nào nữa, có dặn dò nó tiết chế không!” Bây giờ địa vị của Chu Tuấn Dương ở trong nhà đã bị Tiểu Thảo cướp mất.
Câu nào Tĩnh vương phi nói cũng là biển lộ sự quan tâm tới con dâu.Chu Tuấn Nhã thầm cảm thán sức hấp dẫn của vợ lão Tam quá lớn, già trẻ đều không tha.
Không những khiến năm đứa con trai của nàng ấy mở miệng ngậm miệng đều là mợ ba mà còn thu phục được người đứng đầu của phủ Tĩnh vương - mẫu phi của nàng ấy.
Xem ra, vấn đề mẹ chồng nàng dâu mà thiếu nữ nào cũng lo lắng khi thành thân không phải vấn đề gì lớn với cô ba.Nhưng mà nghĩ lại mẹ chồng của nàng ấy, nàng ấy không hề hâm mộ cô ba chút nào.
Mẹ chồng nhà nàng ấy không tệ, đối xử với nàng như con gái ruột, cẩn thận dạy nàng ấy quản lý gia đình, dạy nàng ấy rất nhiều đạo lý.
Dù là mẹ ruột nàng ấy cũng không chu đáo dạy nàng ấy như vậy.
Nàng ấy cũng may mắn, gặp được người chồng yêu thương mình, có được mẹ chồng dịu dàng hiểu biết, có người cha chồng sáng suốt công bằng...“Đến rồi! Tam công tử và Tam phu nhân đến rồi!!” Lan Hương chải tóc theo kiểu phụ nhân vén rèm đến, trong giọng nói tràn đầy vui mừng.Không lâu sau Chu Tuấn Dương và Tiểu Thảo đã xuất hiện trong sân nhà.
Lúc hai người bước qua ngưỡng cửa Tĩnh vương phi để ý thấy con trai út cẩn thận đỡ vợ mình.
Bà ấy cẩn thận quan sát Tiểu Thảo, phát hiện nàng sắc mặt hồng hào rất có tinh thần thì yên tâm.Tiểu Thảo hơi đỏ mặt, uốn gối hành lễ với Tĩnh vương và Tĩnh vương phi, thỉnh an cha mẹ chồng với Chu Tuấn Dương.
Trước đây nàng vẫn hay đến phủ Tĩnh vương, Tĩnh vương và Tĩnh vương phi cũng thường xuyên gặp nàng, ba người ở chung cũng rất hòa thuận.
Nhưng mà lần này thân phận của nàng đã khác nên có hơi cẩn thận và thẹn thùng.Đại nha hoàn Xuân Hương bên cạnh Tĩnh vương phi bưng khay trà đỏ khắc hoa hải đường, phía trên để hai ly trà sứ thanh hoa trắng khắc hoa phù dung.
Dư Tiểu Thảo bưng một ly lên, vừa định dâng trà cho Tĩnh vương thì bên ngoài đột nhiên có tiếng nói hân hoan truyền đến từ ngoài cửa: “Chờ đã! Cháu dâu ta qua cửa, muốn mời trà cũng phải mời người làm gia gia này trước!”Tĩnh vương suýt trợn trắng mắt! Phụ hoàng, người lại đến xem náo nhiệt nữa sao? Lúc thế tử phi qua cửa cũng đâu thấy người đến uống trà của cháu dâu? Thái thượng hoàng cũng mặc kệ con trai hắn có thích hay không, trừng mắt bắt con trai lấy thêm ghế ngồi đặt giữa hai vị trí chủ vị cho mình, ngồi giữa Tĩnh vương và Tĩnh vương phi.
Xong hết mới hài lòng nhìn Tiểu Thảo, gật đầu nói: “Được rồi, bắt đầu đi!”Tiểu Thảo khẽ mỉm cười giơ ly trà cao quá đỉnh đầu, giọng nói trong trẻo vang lên: “Gia gia, mời uống trà!”.