Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:15:30
Lượt xem: 109
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Thương Diệu có thêm một chút thâm ý: “Cho nên?”
“Thiếp thân biết không ít, nhưng bởi vì vẫn luôn ở tại huyện Phượng Tường nên đối với chuyện làm nông cũng biết rất ít, mấy chuyện kia có thể cũng có ở một vài địa phương, cho nên nếu thiếp thân có nói sai cái gì cũng mong Bệ hạ chớ trách.” Lâm Hàn nói.
Thương Diệu nhìn nàng chăm chú. Lâm Hàn ngồi bên cạnh Sở Tu Viễn người không nhúc nhích mặc cho hắn đánh giá. Thương Diệu thấy thế, liền biết mình nhìn không ra cái gì, trầm ngâm một lát: “Nói một thứ mà ngươi cho rằng ở nơi khác có thể xuất hiện xem.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ươm giống.”
Mọi người kinh ngạc, bao gồm cả huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc, nàng chưa từng nói qua cái này à.
“Cái mà thiếp thân đang nói đến chính là gieo mạ, sau đó là cấy lúa.” Lâm Hàn nói.
Thương Diệu nhíu mày: “Lúa nước sao?” Hắn quay sang phía Sở Tu Viễn: “Không phải cứ rắc trong nước là được rồi à?”
“Bên chỗ quê của thần chỉ trồng lúa mì, lúa mì là rắc trực tiếp vào trong đất, còn lúa nước thì thần không rõ ràng lắm, thần cũng chưa từng tới phương nam bao giờ.” Sở Tu Viễn thành thành thật thật đáp.
Thương Diệu nhìn thái giám, lang quan bên cạnh: “Có ai trong số các ngươi đã từng đến hay nhà ở phương nam không?”
Mấy người đều lắc đầu, đều nói rằng chưa.
Thương Diệu không khỏi nhăn mày nhíu mi.
Tử Diệp quỳ gối sau lưng Sở Ngọc chờ nghe sai phái ngẩng đầu, yếu ớt hỏi: “Dân nữ có được phép nói không ạ?”
Thương Diệu theo tiếng nhìn lại, thấy là tiểu nha đầu khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi: “Ngươi đã từng đến phương nam à?”
Tử Diệp: “Quê nhà của dân nữ ở cuối sông Trường Giang, năm sáu tuổi quê nhà xảy ra lũ lớn, dân nữ phải theo cha nương trốn đến tận Trung Nguyên, sau đó lưu lạc đến Trường An thì bị lão phu nhân mua vào đây. Dân nữ vẫn còn nhớ mơ hồ khi nhà trồng lúa, cũng giống như phu nhân nói, gieo mạ cấy lúa.”
“Trồng theo cách như vậy có tác dụng gì?” Thương Diệu hỏi Lâm Hàn.
Lâm Hàn hối hận mấy ngày nay trời tối liền ngủ đến sáng mới dậy, so với heo còn lười biếng hơn, suy nghĩ một lúc rồi chọn ra đáp án ổn thỏa nhất: “Đề cao sản lượng lúa nước.” Nếu không phải như vậy thì các tiền bối cần gì phải tốn công tốn sức như vậy chứ, nghe nói khom lưng cấy lúa một lúc thôi mà đã mệt đến mức không thể đứng thẳng lưng rồi.
“Sản lượng một mẫu cũng là một hai ngàn cân sao?” Thương Diệu hỏi.
Hô hấp Lâm Hàn cứng lại, lập tức muốn khóc cho hắn xem: “Bệ hạ, đó là thần, không phải là người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-102.html.]
Hai ba trăm cân biến thành một hai ngàn cân, Thương Diệu cũng cảm thấy ý nghĩ của mình có chút viễn vông: “Tăng gấp đôi à?”
“Thiếp thân chưa từng trồng, với lại cũng lâu quá rồi nên thiếp thân cũng quên gần hết, hay là ngài cho thiếp thân trồng thử xem nhé.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Sang năm thử xem sao?”
Thương Diệu nhìn về phía Sở Tu Viễn, muốn nghe ý kiến của hắn.
Sở Tu Viễn tin tưởng Lâm Hàn không phải là thần nhân gì, bởi vì nàng cũng giống như mình, một ngày ba bữa, không ăn một bữa là đói bụng: “Bệ hạ, qua mấy tháng nữa là mấy thứ trong vườn Phù Dung của ngài cũng chín rồi.”
Thương Diệu muốn hỏi vườn Phù Dung của hắn có cái gì, bỗng nhiên nhớ tới cái thứ giống như khoai kia: “Vậy trẫm sẽ chờ thêm mấy tháng nữa. Sở phu nhân, chớ để trẫm thất…”
“Bệ hạ!”
Thương Diệu ngẩng đầu nhìn lại, Thẩm Xích Tiêu đứng ở ngoài cửa: “Chuyện gì?” Sắc mặt không thay đổi.
“Bệ hạ, người trong cung nói có việc quan trọng cầu kiến bệ hạ.” Thẩm Xích Tiêu vội vàng nói.
Thương Diệu nhướng mày, thờ ơ hỏi: “Người trong cung sao?”
Trong lòng Sở Tu Viễn lộp bộp, không phải là Tiêu Phòng điện đấy chứ?
“Vâng, đúng vậy.” Thẩm Xích Tiêu cũng nghĩ đến nếu phủ Đại tướng quân ở chợ phía đông hoặc phía tây, hoặc là ở thành nam, ngự giá rêu rao khắp nơi bị người ta biết được cũng là chuyện bình thường. Nhưng Hoàng đế vừa ra khỏi cung liền đi thẳng vào phủ tướng quân, cách không tới một nén nhang thì người bên ngoài làm sao mà biết được.
Hoàng đế từ trước đến nay là người nghĩ gì làm nấy, đến cả Hoàng thái hậu cũng không dám hỏi hắn đi đâu, huống chi người nọ.
Lâm Hàn phát hiện thần sắc Sở Tu Viễn và Thẩm Xích Tiêu không đúng, cười mở miệng: “Có phải thiếp thân nên dọn dẹp chỗ này một chút không?” Nàng thoáng nhìn xuống bàn, không đợi Thương Diệu mở miệng: “Tử Diệp, vỏ dưa này giao cho lão Hà, nói cho hắn dùng cái này cho heo ăn.”
Thương Diệu vừa nghe mấy chữ “Cho heo ăn” liền không nhịn được nhíu mày, đường đường là một đại tướng quân mà lại nuôi heo, chuyện này truyền ra ngoài rồi mặt hắn biết đặt ở chỗ nào chứ: “Heo của ngươi lớn chừng nào rồi?”
“Vẫn còn là heo con.” Lâm Hàn thấy hắn không còn là bộ dáng cười mà như không cười nữa liền thở phào nhẹ nhõm, cố ý hỏi: “Bệ hạ cũng muốn nuôi ạ?”
Thương Diệu: “Trẫm nuôi thứ kia làm gì? Ngươi coi trẫm là ngươi, nghèo đến mức không có gì ăn à?”
Lâm Hàn nhanh chóng cúi đầu, trốn phía sau Sở Tu Viễn, giả vờ sợ hãi.
Sở Tu Viễn cuống quít nói: “Bệ hạ bớt giận. Bệ hạ, người trong cung vẫn đang chờ bên ngoài.”
Thương Diệu suýt nữa bị Lâm Hàn làm cho tức giận đến quên mất: “Tuyên hắn tiến vào!”