Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 126

Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:00:31
Lượt xem: 78

Lâm Hàn không đợi cậu nhóc mở miệng liền nói: “Phía sau vẫn còn rất nhiều dưa.”

Cơm chiên trứng không thường xuyên được ăn, hài tử nắm chặt muỗng tiếp tục ăn.

Sở Dương nhìn thấy động tác của tiểu đệ, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Người thì nhỏ mà tâm nhãn cũng không ít đâu.”

“Lớn lên không ai dám bắt nạt nó.” Lâm Hàn cười nói.

Sở Dương liếc mắt nhìn tiểu hài tử đang ăn đến miệng phình to: “Hiện tại cũng không ai dám bắt nạt nó rồi. Móng vuốt nhỏ so với nắm đ.ấ.m của Mộc ca còn lợi hại hơn.”

Lâm Hàn không khỏi ho một tiếng, nhìn thấy tiểu hài tử ngẩng đầu: “Không phải nói con. Chúng ta nói Sở Mộc.”

Hài tử lại vùi đầu vào ăn.

Sở Dương và Sở Ngọc buông thìa chuyển sang ăn dưa.

“Thẩm thẩm, thẩm thẩm, dưa trong chum nước là bị ngài cắt à?”

Tiếng Sở Mộc từ bên ngoài truyền vào.

Lâm Hàn ngây ra một lúc, định nói không phải là hắn đi gặp bạn sao, sao lại về nhanh như vậy.

“Đúng thế, nhưng không phải ngươi đã nói là mùa hè này sẽ không ăn dưa nữa à?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Mộc sải bước tiến vào: “Ta không ăn nữa, nhưng bằng hữu của ta chưa từng được ăn.”

“Bằng hữu ngươi sao?” Lâm Hàn đứng dậy chỉ vào cách vách: “Tòa nhà kia của ngươi đã mấy ngày không ở rồi, đã quét dọn chưa? Đưa người ta qua đó.”

Sở Mộc dừng lại: “Ở bên kia.” Hắn chỉ tay về phía tây nam, phòng nghị sự ở tiền viện: “Còn nữa không, đưa cho ta hai miếng?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Còn. Một quả dưa lớn như vậy sáng nay mới ăn một nửa, thúc phụ ngươi lại không ở nhà, chúng ta sao ăn hết được.” Thấy hắn không tin, Lâm Hàn cười nói: “Trong chum nước không có thì chắc là ở trong giếng.”

“Hoàng Kỳ, đi lấy dưa đi.” Sở Mộc quay về hướng tây gọi một tiếng, Hoàng Kỳ từ trong tiểu viện của hắn chạy ra.

Lâm Hàn ho khan một tiếng, Hoàng Kỳ theo bản năng dừng lại, quay đầu nhìn Sở Mộc đã trở về phòng nghị sự: “Phu nhân có việc gì ạ?”

“Lúc đưa dưa ngươi nhớ nhìn kỹ xem đó là ai.” Tính cách Sở Mộc có chút tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết, bình thường thoạt nhìn cũng không có tâm cơ gì, trong mắt Lâm Hàn một người mười tám tuổi chính là một hài tử: “Chờ một chút, Tử Diệp, ngươi đi cùng Hoàng Kỳ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-126.html.]

Tử Diệp là nha hoàn xinh đẹp nhất trong phủ, còn chưa tới cập kê đã cao bằng Lâm Hàn, dáng người tuy gầy, nhưng chỗ nên có vẫn có không ít, mặt mày cũng rất dễ nhìn.

Nếu không phải cả ngày nàng ấy ở trong sương phòng không ra, Lâm Hàn cũng không dám giữ nàng ấy lại. Dù sao trong phủ ngoại trừ Sở Tu Viễn, còn có Sở Mộc tiểu Hầu gia huyết khí phương cương kia. Nếu như xảy ra chuyện gì, người bị mất mặt chính là nàng vị đương gia chủ mẫu này, ngay cả nha hoàn của nhi tử cũng không trấn giữ được.

Hoàng Kỳ kinh ngạc: “Tử Diệp sao?” Hắn nhìn về phía nữ nhân đang ngồi làm việc dưới gốc cây lựu.

“Để Tử Diệp bưng chút trà nước qua đó.” Lâm Hàn thở dài nói: “Sở Mộc này, cũng không hỏi người ta có khát hay không mà đã tới chỗ ta lấy dưa rồi. Nếu lỡ như người là người đọc sách, không thể cầm dưa gặm được, không phải là làm khó người ta sao.”

Hoàng Kỳ lập tức hiểu ra: “Phu nhân nói rất đúng.” Thấy Tử Diệp đặt kim chỉ xuống đứng lên: “Vậy phu nhân, chúng ta đi đây.”

Lâm Hàn gật đầu, không yên tâm lại dặn dò một lần: “Nhìn kỹ một chút, miễn cho lại tới làm tiền.”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Hồng Lăng thông minh cũng không còn nghi hoặc, cho rằng Lâm Hàn để cho Tử Diệp đi qua là muốn nhiều người nhìn rõ ràng.

Lâm Hàn phát hiện bộ dáng như có điều suy nghĩ của Hồng Lăng liền muốn giải thích một chút, sau đó nghĩ tới nơi này là phủ tướng quân, không phải kiếp trước. Nàng là đương gia phu nhân, không cần phải giải thích với bất luận kẻ nào, ngoại trừ Sở Tu Viễn.

Lâm Hàn liền lệnh cho Hồng Lăng đem bút mực nghiên mực cùng trúc giản tới, nàng vẽ máy gieo hạt.

Buổi trưa đáp ứng Sở Tu Viễn, Lâm Hàn cho rằng nàng biết vẽ máy gieo hạt. Đến khi sau khi ăn xong, đến phòng chơi đùa của mấy hài tử nghỉ ngơi, lúc nằm trên giường suy nghĩ cẩn thận, nàng mới biết là mình quên mất rồi.

Cho mấy nha hoàn lui ra, đợi hài tử đã ngủ say, Lâm Hàn lấy sách trong không gian ra, chiếu theo bộ dáng của máy gieo hạt ghi nhớ kỹ trong đầu rồi mới thả trở về.

Hồng Ngẫu cầm bút mực tới, Lâm Hàn lập tức vẽ lại máy gieo hạt, quả thực sợ một lát nữa lại quên mất.

Kiếp trước kiếp này Lâm Hàn chưa từng học vẽ, cho nên máy gieo hạt vẽ ra rất khó nhìn. Nhưng Sở Mộc đã học qua, Lâm Hàn định đợi lát nữa để Sở Mộc sửa cho nàng một chút, lại vẽ lại trên tơ lụa.

Lâm Hàn đặt bút xuống, nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, Hoàng Kỳ cùng Tử Diệp trở về, biểu tình hai người nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Thật sự là sợ cái gì đến cái đó.

Lâm Hàn thở dài một hơi, bảo Hồng Ngẫu cất đồ lại.

“Đến làm tiền à?” Lâm Hàn cố ý hỏi.

Hoàng Kỳ nhíu mày, muốn nói lại thôi.

Lâm Hàn nháy mắt với Hồng Lăng, Hồng Lăng chuyển cờ vây đến phòng trò chơi, Lan Thảo mang hài tử qua.

Sở Dương và Sở Ngọc cho rằng Lâm Hàn muốn xử lý công việc, đến phòng nghỉ liền lôi kéo Đại Bảo Bảo cùng chơi, miễn cho cậu nhóc rảnh rỗi liền tìm nương.

Loading...