Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 225
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:26:18
Lượt xem: 45
Đại Bảo bán hàng 1
Khóe miệng Sở Tu Viễn giật giật, do dự một lát vẫn là quyết định ngậm miệng.
Thương Diệu lại nói sang ý khác: “Đi nói với nàng, trẫm đã sai người mang hoàng kim thưởng cho nàng đến rồi.”
Trong lòng Sở Tu Viễn vui vẻ, không khỏi nói: “Cửa hàng ở chợ phía đông đắt lắm, phu nhân đang tiếc tiền, số hoàng kim này của ngài có thể nói là mưa đúng lúc, nhất định phu nhân sẽ đem bản vẽ thứ đồ bóc ngô kia trình lên cho bệ hạ.”
Thương Diệu nghe vậy, thở dài một hơi: “Phu nhân ngươi cũng là thế gian hiếm có.”
Sở Tu Viễn cười cười không nói tiếp mà đi tìm Lâm Hàn.
Hà An mua cửa hàng đã có hơn mười năm, nhiều lắm là ở được hơn mười năm nữa. Nhưng phải cho thuê được ba mươi năm mới có thể hoàn lại vốn... Lâm Hàn nhìn chằm chằm khế ước cửa hàng mới ra lò, chỉ muốn đưa lại cho Hà An, bảo hắn trả lại cho chủ nhà cũ —— không mua nữa.
Nhưng mà nàng đã đáp ứng ba hài tử mua hai gian cửa hàng ở chợ phía đông, để bọn chúng bán dưa trồng được trong viện, không thể nói không giữ lời a.
Nhưng vừa nghĩ đến phải quăng một nửa tiền vào đây, trái tim nhỏ bé của Lâm Hàn lại một lần nữa co rút đau đớn.
Sở Tu Viễn thấy thần sắc nàng không đúng, nhỏ giọng hỏi Hồng Lăng, từ trong miệng Hồng Lăng biết được đầu đuôi câu chuyện, không khỏi nở nụ cười: “Phu nhân, bệ hạ đã nói năm sau sẽ trả lại cho nàng ngàn cân bắp ngô.”
“Khi nào?” Lâm Hàn ngẩng đầu lên.
Sở Tu Viễn thấy lông mày nàng tản ra, càng muốn cười: “Lúc nàng vừa mới đi bệ hạ liền nói. Còn nói đã mang tới trăm lượng hoàng kim mà trước đó đáp ứng nàng. Chỉ cần chất bắp ngô lên xe sẽ đưa tiền cho nàng.”
Lâm Hàn mặt mày hớn hở.
Sở Tu Viễn không nói nên lời: “Phu nhân, quân tử ái tài…”
“Thủ chi hữu đạo. Ta cũng như thế mà.” Lâm Hàn tiếp lời.
Đại tướng quân á khẩu không nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-225.html.]
Lâm Hàn không khỏi hỏi: “Giận à?”
“Ta muốn nói là câu phía sau ấy.” Sở Tu Viễn thở dài nói: “Phải dùng đúng ý.”
Lâm Hàn: “Ta cũng không đổi ý mà.” Nàng lắc lắc khế ước cửa hàng trong tay: “Ngày hưu mộc tới đây để cho bọn chúng đi đi. Để ta sai người đi qua đó dọn dẹp một chút, bày thêm mấy cái bàn vuông với mấy ngăn tủ nữa.”
“Nàng không đi à?” Sở Tu Viễn ngoài ý muốn.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu một cái: “Sở Mộc đi.”
Sáng sớm ngày mười hai tháng bảy, Sở Mộc ăn sáng xong liền dẫn nô bộc đi qua phủ của hắn hái hai sọt dưa hấu nhỏ, hai sọt dưa xanh bề ngoài xấu xí với dưa gang, lại thêm một sọt chuông vàng rồi đến bên phủ Sở Tu Viễn hái một sọt chuông vàng, một sọt dưa xanh và dưa gang.
Hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc vừa nhìn nhiều như vậy, không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
Tiểu Sở Dương mở miệng nói: “Nương, quá nhiều rồi, chúng con bán không hết.”
“Bán hết.” Lâm Hàn gần như không lo lắng gì: “Chợ phía đông hầu như không có mấy thứ này.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Sở Ngọc nhịn không được hỏi: “Bán không hết thì sao?”
“Bán không hết thì mang về, nhà chúng ta có nhiều người như vậy, còn lo không có ai ăn nữa sao?” Lâm Hàn xoa đầu tiểu hài tử: “Giá cả các con tự quyết định, bán được bao nhiêu tiền đều thuộc về các con, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế ấy. Nhưng có một chuyện, nếu có người hỏi các con có phải là hài tử của Sở đại tướng quân hay không, các con phải nói, nhầm người rồi, không phải.”
Sở Dương không hiểu: “Vì sao vậy? Nương, đây không phải là gạt người sao?”
“Có rất nhiều người muốn nịnh bợ lấy lòng cha con, hy vọng mưu một chức quan nhàn tản, nhưng những người đó lại không có tài năng, cha con lại không tiện cự tuyệt, ta liền phân phó người trong phủ chúng ta là nếu không có bái thiếp thì không cho ai vào hết. Nếu để cho bọn họ biết con là Sở Dương, khi đó giá dưa gang chỉ là một trái một văn tiền, hắn có thể cho con cả một miếng vàng.” Lâm Hàn quay về phía Sở Ngọc: “Ta nói như vậy con có hiểu được không?”
Sở nhị công tử liên tục gật đầu, hiểu rõ rồi.
Sở Tu Viễn hỏi: “Năm ngoái có mấy người tự xưng là đồng môn của ta, các con còn nhớ không?”
Lâm Hàn: “Bọn họ chính là loại người đã không có bản lĩnh rồi mà còn muốn làm quan. Bị bọn họ quấn lấy có phải là rất phiền toái không?”
Tiểu Sở Dương gật đầu: “Cực kỳ phiền toái.”