Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 259

Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:35:49
Lượt xem: 42

Tiểu hài tử liếc mắt nhìn nha hoàn của nó và Hồng Lăng, quyết đoán xoay người, lại một lần nữa ôm lấy cổ nương.

Lâm Hàn kéo tay hài tử ra, để tiểu hài tử ngồi trong lòng nàng, một tay ôm hài tử, một tay mở sách ra: “Để nương kể chuyện cho con nghe nhé?”

Tiểu hài tử lắc đầu nguầy nguậy.

“Sách kể chuyện về đối phó với kẻ xấu có thể làm cho Đại Bảo Bảo thông minh hơn mà cũng không nghe à?” Lâm Hàn biết bảy tấc của cậu nhóc ở đâu, vừa nói ra không ngoài dự liệu của Lâm Hàn, tiểu hài tử liền do dự.

Một lúc lâu sau, Lâm Hàn tưởng rằng cậu nhóc sắp ngủ thiếp đi rồi, tiểu hài tử đột nhiên mở miệng: “Ca ca tan học rồi.”

Lâm Hàn nhất thời không hiểu, chờ nàng phản ứng lại liền muốn ném hài tử ra ngoài: “Ca ca tranh giành với con à? Để ngày mai nương làm thêm hai cái nữa cho ca ca con.”

Tiểu hải tử hài lòng: “Nương, kể chuyện đi.”

Nhưng mà, dựa lưng vào lòng nương, ngồi trên xích đu lắc qua lắc lại, Sở Dương và Sở Ngọc chưa tan học, cậu nhóc rất dễ buồn ngủ.

Lâm Hàn nghe thấy cậu nhóc ngáp liền đưa sách cho Hồng Lăng, mang theo tiểu hài tử đi phòng bếp, phân phó đầu bếp chuẩn bị bữa tối.

Giờ Thân ba khắc, Sở Dương cùng Sở Ngọc sắp tan học, Đại Bảo Bảo cũng thấy hơi đói, vừa nghe nương nhắc tới đồ ăn, trong nháy mắt lấy lại tinh thần. Chờ nương dặn dò đầu bếp xong, cậu nhóc liền túm lấy tay Lâm Hàn đi trung đường —— ngồi chờ ăn cơm.

Sở Tu Viễn vào cửa liền nhìn thấy một màn này: “Nó làm sao vậy?”

“Buổi tối ăn sườn dê nướng. Đại Bảo Bảo thích ăn cái này.” Lâm Hàn nói: “Hôm nay chàng trở về sớm hơn hôm qua a.”

Sở Tu Viễn: “Mấy ngày gần đây biên quan không có tin tức gì, Hung Nô đại khái đã bỏ chạy.” Hắn nói xong phát hiện không đúng, tiểu nhi tử của hắn thế mà lại giống như không nhìn thấy ghế bập bênh: “Chơi chán rồi à?” Hắn chỉ vào chiếc ghế bập bênh.

Lâm Hàn cười nói: “Có cái chơi vui hơn.”

“Nương, nương, cái giá gỗ trong vườn cây ăn quả để làm gì thế? Thuần Quân nói rằng có thể dùng để chơi, ngài mua nó à?” Sở Dương chạy vào.

Sở Đại Bảo Bảo một bước chạy qua: “Của đệ!”

Sở Ngọc đẩy cậu nhóc ra: “Nương, là cái gì vậy?”

“Lần này Đại Bảo Bảo không nói sai, là của nó. Còn của các con thì nương làm chưa xong.” Lâm Hàn quay về phía Đại Bảo Bảo: “Để cho ca ca chơi một lát, nếu có cái gì con không biết thì ca ca có thể nói cho con.”

Tiểu hài tử muốn nói không cần ca ca dạy, nhưng nương không nói cho cậu nhóc biết, mà đi học còn phải đợi thêm vài ngày nữa, ca ca đã đi học được mấy năm rồi. Tiểu hài tử lại do dự, vươn ngón út của mình ra.

“Chỉ một lúc thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-259.html.]

“Chơi như thế nào?” Sở Dương theo bản năng hỏi.

Tiểu hài tử ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đệ biết!” Mau hỏi đệ, mau hỏi đệ đi.

Sở Dương lộ vẻ hoài nghi.

“Nó biết đấy, ta có bế nó chơi một lúc.” Sau đó Lâm Hàn hạ thấp giọng nói: “Nhị Bảo, con bế nó ngồi lên, muốn chơi đến khi nào thì chơi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Ngọc mừng rỡ, đi đến bên cạnh tiểu hài tử: “Đại Bảo Bảo, đệ dạy ca ca chơi, ca ca sẽ chơi cùng với đệ.”

Tiểu hài tử nắm lấy tay Sở Ngọc kéo ra ngoài, bỗng đụng phải Hoàng Kỳ đang vội vàng chạy vào trong.

Bịch một tiếng, hài tử ngã ngồi trên đất, méo miệng gào khóc.

Hoàng Kỳ đột nhiên dừng lại, trong lúc bất an mang theo vội vàng: “Phu nhân, ta…ta không phải cố ý! Phu nhân…”

“Đại Bảo, dẫn Đại Bảo Bảo đi ra ngoài.” Nha hoàn nô bộc trong phủ so với hai năm trước ổn trọng hơn nhiều, nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì Hoàng Kỳ sẽ không có khả năng đụng vào trên người Đại Bảo Bảo như thế. Lâm Hàn nháy mắt với Lục Hà, Lục Hà ôm lấy Đại Bảo Bảo, dẫn Sở Dương cùng Sở Ngọc đi chơi xích đu.

Sở Dương đi đến cửa không khỏi xoay người nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn: “Chờ các con lớn lên, cho dù không muốn biết thì ta cũng sẽ nói với các con.”

Sở Ngọc kéo Sở Dương một chút.

Sở Dương cũng biết bọn họ còn nhỏ, không giúp được gì, Đại Bảo Bảo lại gào khóc đòi nương, cậu liền đuổi theo Lục Hà —— giúp nàng dỗ dành Đại Bảo Bảo.

Sở Tu Viễn lập tức bảo Hồng Lăng ra ngoài cửa canh giữ: “Xảy ra chuyện gì?”

“Phu nhân, Đại tướng quân, các ngài xem cái này đi.” Hoàng Kỳ vén áo lên, lấy ra một thứ từ bên trong.

Lâm Hàn nhìn qua, nhíu mày: “Búp bê vải à?”

Sở Tu Viễn đưa tay đoạt lấy.

Lâm Hàn hoảng sợ: “Làm sao vậy? “

Chỉ là một con búp bê vải mà cần phải đến mức như thế sao?

Sở Tu Viễn đưa tới trước mặt Lâm Hàn, Lâm Hàn nhìn thấy mấy cây kim dài nhỏ, đang định nói làm còn chưa xong a thì Sở Tu Viễn đã lật qua, trên mặt búp bê vải có một hàng chữ, giống như là sinh thần bát tự, trong lòng lộp bộp một chút: “Tìm thấy ở đâu? Trong phòng Sở Mộc à? Sở Mộc không sao chứ?”

“Phu nhân, nhìn lại xem sinh nhật của ai.” Sở Tu Viễn nói.

Loading...