Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 272

Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:59:12
Lượt xem: 48

Sở Tu Viễn không muốn biết, Đại tướng quân đang hận bản thân không thể biến mất ngay lập tức. Nhưng mà chuyện đó không thể nào xảy ra được.

“Bệ hạ, thần có việc bẩm báo.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói.

Thương Diệu cười lạnh một tiếng: “Tiếng vang lớn kia là do phu nhân của người tạo ra à?” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, y đã quay đầu đi vào phòng, lớn tiếng nói: “Không phải địa long xoay người, giải tán hết đi.” Y ngồi phía sau ngự án, cho tả hữu lui ra, nhìn chằm chằm Sở Tu Viễn: “Nói đi!”

“Bệ hạ có nhớ đến chuyện hỏa dược thần từng đề cập vào tháng trước không?” Sở Tu Viễn để Thương Diệu ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói tiếp: “Ngày đó là do phu nhân nhắc tới chuyện này trước. Thần cảm thấy nàng không hiểu biết về luyện đan, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ dược liệu đó nên mới nói Trương Hoài bên cạnh bệ hạ tinh thông thứ này, có thể đem giao lại việc đó cho Trương Hoài.

“Phu nhân cho rằng thần khinh thường nàng nên một hai phải làm thử xem sao.” Sở Tu Viễn cẩn thận tìm từ ngữ: “Vi thần cảm thấy ngăn không được nên mới để nàng thử một lần, không thành sẽ khiến nàng chết tâm, không nghĩ tới… Không nghĩ tới…”

Thương Diệu: “Để trẫm nói thay ngươi, không nghĩ tới nàng lại thành công. Phu nhân của ngươi mà ngươi không hiểu sao, nếu không nắm chắc mười phần nàng sẽ mở miệng nói sao?!”

“Nhưng mà nàng nói nàng không biết luyện đan, thần cũng chưa bao giờ nghe nàng đề cập qua. Ngày ấy nói nhắc tới chuyện này chỉ là do thần nói với nàng bệ hạ lệnh cho Sở Mộc thống lĩnh mười ngàn kỵ binh hành quân gấp truy kích Hung Nô.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu tin tưởng lý do thoái thác của Sở Tu Viễn, đây cũng đâu phải lần đầu Lâm Hàn làm mấy chuyện tiền trảm hậu tấu này, sớm đã quen tay hay việc.

“Hiện giờ nói mấy chuyện này còn ý nghĩa gì không?” Thương Diệu nhìn chằm chằm Sở Tu Viễn hỏi: “Nàng làm được từ khi nào?”

Sở Tu Viễn làm bộ tự hỏi: “Hơn mười ngày trước. Nhưng vi thần không tin, chỉ nghĩ thứ nàng làm ra chẳng phải đan dược gì cả.” Hắn khoa tay múa chân một lúc: “Lớn hơn nắm tay của thần, khá ẩm ướt nên thần cho rằng nàng làm hỏng rồi.” Nói xong cúi đầu chờ mắng.

Nét mặt kinh ngạc của Sở Tu Viễn vừa rồi trông không giống giả vờ, Thương Diệu tin tưởng hắn không biết hôm nay Lâm Hàn đi thử thuốc: “Ngươi cũng không biết hiện tại nàng đang ở đâu sao?”

Nằm ngoài dự kiến của Thương Diệu, Sở Tu Viễn lại gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-272.html.]

Thương Diệu: “Ngươi biết?”

“Phu nhân từng than phiền đường xá về huyện Phượng Tường quá gập ghềnh, còn nói cái gì mà muốn giàu lên thì phải sửa đường, phải lót đường bằng sỏi đá. Thần nói với nàng việc lên núi khai thác đá rất khó khăn, để đập nát khối đá còn khó khăn hơn, dân chúng không thể nào tu sửa được, triều đình cũng không thể.” Sở Tu Viễn vừa hồi tưởng vừa nói: “Cuối cùng phu nhân không nhắc tới nữa.” Lại dừng một chút: “Ban nãy nghe được âm thanh kia, nếu thần đoán không sai thì chắc là nàng đang ở chân núi.” Giơ tay chỉ về phía núi lớn: “Đầu tiên là thử thuốc, sau đó sẽ phá nát khối đá làm sỏi lót đường.”

Thương Diệu ngẫm lại, cảm thấy cũng có lý. Nhưng y cũng phát hiện ra một chuyện: “Phu nhân của ngươi muốn làm hỏa dược không phải bởi vì trẫm lệnh Sở Mộc xuất chinh mà là vì sửa đường.”

“A?” Sở Tu Viễn kinh ngạc, còn có thể giải thích như vậy sao.

Thương Diệu hừ một tiếng: “Cũng chỉ có ngươi tin tưởng lý do thoái thác của nàng. Sở Mộc xuất chinh bất quá chỉ là cái cớ để nàng lấy vật kia ra thôi. Không chừn nàng đã âm thầm làm những chuyện này sau lưng ngươi từ lâu rồi. Sau năm mới ngươi phải ở quân doanh thường xuyên, nàng có dọn sạch nhà kho của ngươi ngươi cũng không biết đúng không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Tu Viễn thật sự không biết, mấy năm nay hắn cũng chưa đến nhà kho lần nào.

Thương Diệu thấy hắn á khẩu không trả lời được, bất đắc dĩ: “Ngươi nha, cũng phải để mắt nhiều một chút.” Dừng một chút: “May mắn ngươi là Đại tướng quân của triều ta, nếu ngươi chỉ là một tiểu quan giữ thành, nàng ——”

“Nàng cũng chướng mắt vi thần.” Sở Tu Viễn nói tiếp.

Thương Diệu đứng dậy: “Cũng không ngốc lắm.” Nói xong bèn đi ra ngoài.

Sở Tu Viễn đuổi theo: “Bệ hạ…”

“Phu nhân ngươi thông minh như vậy, hẳn là trong phủ vẫn còn.” Thương Diệu dừng lại xoay người: “Giữ lại để đối phó với trẫm, đúng không?”

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Hình như có hai rương, mới nãy chỉ có một trận tiếng vang, hẳn là còn có.”

“Chúng ta đi tìm nàng.” Quân thần hai người đến phủ Đại tướng quân, nâng rương đồ lên xe ngựa, chạy thẳng tới ngọn núi gần với kinh thành nhất, còn chưa tới chân núi, quân thần hai người đã thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc. Thương Diệu cười: “Phu nhân ngươi đang đợi ngươi và trẫm kìa.”

Loading...