Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 298
Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:00:29
Lượt xem: 40
Thua nhẹ phạt gậy, thua nặng c.h.é.m đầu, nhẹ thì giáng chức làm thứ dân.
Lâm Hàn nghe ra ý tứ tiềm ẩn của hắn, cười nói: “Chỉ cần bệ hạ đồng ý, ta có thể kiếm cho ngươi ba ngàn hộ, thậm chí bốn ngàn hộ, cho ngươi trở thành vạn hộ hầu.”
Sở Mộc cười khẽ một tiếng, ôm quyền nói: “Vậy thì trước tiên tiểu chất xin đa tạ thẩm thẩm.”
“Mộc ca, sao huynh lại đồng ý a.” Sở Dương kéo ống tay áo của hắn một chút, nhỏ giọng nói.
Sở Mộc cười nói: “Hung Nô vừa bị ta đánh lui, trước mắt không dám đến đâu, nương đệ chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.”
Trong lòng Sở Tu Viễn khẽ nói, nàng không phải thuận miệng nói. Phát hiện Đại Bảo Bảo đang dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, Sở Tu Viễn sợ nó từ nay về sau ngày đêm dính lấy Lâm Hàn, dứt khoát hỏi: “Sắp tới trưa rồi phải không?”
Lâm Hàn không cho nha hoàn bà tử tiến vào, nghe vậy liền hướng ngoài cửa sổ gọi: “Hồng Lăng, canh giờ gì rồi?”
“Để nô tỳ đi xem một chút.”
Thanh âm của Hồng Lăng từ bên ngoài truyền vào.
Một lát sau, cửa bị đẩy ra, Hồng Lăng tiến vào: “Bẩm phu nhân, giờ Ngọ một khắc. Một lúc nữa thôi là có thể dùng bữa được rồi. Ăn ở chỗ này hay là về phòng chính ạ?”
Lâm Hàn còn chưa mở miệng, ba hài tử đồng thanh nói: “Ở chỗ này.”
Hồng Lăng vẫn nhìn Lâm Hàn, chờ nàng chỉ thị.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, Hồng Lăng lui ra ngoài, lệnh cho tiểu nha hoàn đem mấy bàn vuông thấp chuyển tới đây.
Mấy hài tử theo bản năng đứng lên, nhìn thấy mấy cái bàn vuông trên giường, Sở Dương quay sang phía Lâm Hàn: “Chúng ta ăn ở chỗ này thật ạ?”
Sở Tu Viễn bật cười: “Con đã nói vậy rồi, còn có thể đi đâu nữa. Hơn nữa, một trong những mục đích khi nương con làm cái này chính là để mùa đông ngồi ăn cơm.”
“Mục đích thứ hai thì sao?”
Sở Ngọc thuận miệng hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn: “Ta xử lý công vụ, thứ ba là các con luyện chữ đọc sách.”
Mùa đông giá rét, ba hài tử chỉ muốn trốn trong chăn, mở mắt ra đều cảm thấy khí lạnh có thể từ trong mắt chui vào trong lòng, để cho bọn chúng luyện chữ quả thực là muốn mạng của bọn chúng.
Nhưng mà, hôm nay ngay cả Đại Bảo Bảo chỉ thích nghe chuyện xưa, ghét luyện chữ nhất cũng không khỏi đi theo các ca ca nói: “Được. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-298.html.]
Lâm Hàn tiếp tục hỏi: “Bắt đầu từ buổi chiều nhé?”
Ba hài tử đồng thời gật đầu.
Lâm Hàn đang muốn nói cái gì, thấy Hồng Lăng lại xuất hiện ở cửa: “Có phải đồ ăn xong rồi không? Bưng lên đi.”
Hồng Lăng hành lễ rồi lui ra.
Một lát sau, nha hoàn bà tử tiến vào, trước mặt mỗi người đặt một chén bánh mì nhỏ cắt thành miếng.
Sở Tu Viễn tò mò: “Đây là cái gì?”
“Buổi sáng chỉ lo ăn bánh xèo, không ai ăn bánh mì cả, mà làm nóng lại lại không ngon, ta liền bảo đầu bếp cắt thành dải xào trong chảo dầu. Không cho thêm ớt.” Câu cuối cùng là nói với mấy hài tử. Lâm Hàn lập tức bổ sung một câu: “Chỉ có một chút hành hoa cùng gia vị.”
Sở Dương gắp một cái bánh hai mặt vàng ruộm bỏ vào trong miệng, bên ngoài thơm giòn bên trong mềm mại, không giống bánh mì không men, hoặc là nói chỉ có hình dáng giống bánh mì không men nhưng linh hồn đã biến thành một thứ khác.
Về phần cái gì, Sở đại công tử còn nhỏ, kiến thức học thức có hạn, hình dung không nổi, chỉ cảm thấy ngon miệng.
“Nương, ngài rất biết cách ăn.” Sở Dương nuốt xuống liền nhịn không được nói.
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Là do các con không biết cách ăn thôi.”
Sở Ngọc: “Cha biết ăn ạ?”
Sở Tu Viễn: “Ta cũng không nói ta biết.”
Sở Nhị Bảo choáng váng, sao cha nó có vẻ sợ như vậy?
Sở Mộc vỗ nhẹ một cái sau gáy nó: “Nương đệ ở chỗ này, cha đệ có muốn nói hắn cũng không dám nói. Đệ có bị ngốc không? Thế mà lại còn hỏi hắn.”
Sở Ngọc gật đầu: “Đệ ngốc.”
“Ăn cơm rồi mà còn không chặn nổi miệng ngươi à?” Sở Tu Viễn trừng mắt nhìn Sở Mộc.
Tiểu Hầu gia không dám nói nhảm, thành thành thật thật ăn no, đem công văn của hắn chuyển tới.
Lâm Hàn và Sở Ngọc ở một góc nghiên cứu công thức nấu ăn, Sở Dương cùng Đại Bảo Bảo cùng nhau luyện chữ, Sở Tu Viễn xử lý công văn của hắn, trong lúc nhất thời trong phòng yên lặng đến mức ngay cả một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, nhưng lại không ai cảm thấy nhàm chán hay thậm chí muốn ra ngoài chơi đùa, chỉ vì nơi này quá ấm áp.
Nhưng mà, hơn mười ngày sau, giường sưởi không còn là đồ vật độc quyền của Sở gia nữa.