Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:00:37
Lượt xem: 41
Nhưng mà khi bữa cơm chiều được dọn lên, Đại Bảo Bảo lại không muốn ăn.
Sở Dương và Sở Ngọc cũng không muốn đến giờ Mão lại bị nháo, liền cố ý nói bữa tối có nhiều món ngon đến cỡ nào. Quả nhiên, một lát sau, Đại Bảo Bảo mở mắt ra, Lâm Hàn lau mặt và tay cho nó, tiểu hài tử đã tỉnh táo hẳn.
Buổi tối Đại Bảo Bảo chơi đến giờ Hợi, ngày hôm sau ngủ đến giờ Thìn, Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng ngủ một giấc ngon lành.
Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc lại một đêm không chợp mắt, quả thực là sợ Hàn vương nồi điên rồi cùng Thương Diệu đồng quy vu tận. Cho nên thúc chất hai người, một người ở ngoài thành quân doanh, một người bên người che chở Thương Diệu, thẳng đến khi Thái hậu hạ táng, Hàn vương trở về đất phong, thúc chất hai người mới quay về phủ Đại tướng quân.
Lâm Hàn thấy mấy ngày Sở Tu Viễn gầy đi một vòng, đáy mắt xanh đen, vừa khuyên Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc ăn nhiều một chút, vừa nhỏ giọng nguyền rủa Ngô Thừa Nghiệp đi tìm Ngô thái hậu sớm một chút .
Sở Tu Viễn nghe vậy lắc đầu bật cười: “Cho dù nàng không nguyền rủa ông ta thì ông ta cũng không còn mấy ngày sống tốt đâu.”
Lâm Hàn há miệng muốn nói cái gì, ánh mắt liếc qua chú ý tới ba hài tử đang chạy chơi đùa giớn trên đất, liền chuyển đến bên cạnh Sở Tu Viễn, thấp giọng hỏi: “Bệnh tình nặng thêm à?”
Sở Mộc lắc đầu: “Không phải. Ông ta bị liệt nằm ở trong phòng không thể động đậy, tâm tình không tốt, tóm được ai mắng người đó, tóm được ai đánh người đó. Nô bộc trong phủ mang theo một thân thương tích không có cách nào hầu hạ ông ta được, nhi nữ không muốn, ngay cả phu nhân ông ta cũng chuyển đến biệt viện, cho dù thân thể ông ta có cường tráng cũng không chịu nổi giày vò như vậy. Huống chi ông ta đã lớn tuổi rồi.”
Sở Tu Viễn nói tiếp: “Thái hậu lại băng hà, có thể nói là nhà đã dột lại gặp trời mưa, có thể chịu đựng đến mùa hè năm sau hay không cũng khó mà nói trước được.”
Tuy nhiên, còn chưa đến mùa hè, vừa ăn tết xong Tô mỹ nhân liền qua đời.
Tô mỹ nhân hạ táng, Thương Diệu liền c.h.é.m Trương Hoài.
Ngày Trương Hoài phục pháp, Lâm Hàn đang suy nghĩ làm thế nào để lấy đậu phộng và hạt dưa ra. Đột nhiên nghe Sở Tu Viễn nói Trương Hoài bị đẩy đến cửa Thái thị, Lâm Hàn suýt nữa đem hạt dưa cùng đậu phộng trong không gian ném ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-303.html.]
Cũng may kiếp trước trải qua quá nhiều sóng gió, trong nháy mắt phục hồi tinh thần, kéo Sở Tu Viễn đến phòng ngủ: “Trương Hoài đã phạm phải chuyện gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu: “Nàng không biết sao? Khi quân!”
“Khi quân là phải c.h.é.m đầu thật à?” Lâm Hàn lại hỏi.
Sở Tu Viễn định nói, đương nhiên! Lời nói đến bên miệng đột nhiên nghĩ đến Lâm Hàn không ít lần làm chuyện khi quân, nhất thời biết nàng đang lo lắng cái gì: “Cũng không phải tất cả. Bệ hạ đã từng cho hắn ta một cơ hội.” Dừng một chút: “Bệ hạ đã cho rất nhiều người cơ hội. Ví dụ như Viên Hạo, có lần đại bại, theo luật phải trảm. Nhưng bệ hạ tiếc tài, để cho hắn lấy tiền chuộc tội, vả lại số tiền chuộc còn ở trong phạm vi mà Viên Hạo có thể chịu đựng được.”
“Lần bệ hạ lệnh cho Trương Hoài luyện hỏa dược là lần đầu tiên thử hắn. Nếu như hắn thẳng thắn với bệ hạ, bệ hạ chỉ có thể giáng hắn xuống làm thứ dân. Một ngày nào đó nhớ tới hắn biết đoán chữ đoán mệnh, nói không chừng còn có thể dùng hắn lần nữa. Nhưng hắn cam đoan với bệ hạ có thể luyện ra được. Sau đó nàng làm cho quả núi nổ tung ra một lỗ hổng, hắn vẫn còn chưa luyện ra, bệ hạ cũng không phạt hắn.”
“Sau đó lại bảo hắn luyện đan cho Tô mỹ nhân. Hắn vẫn cam đoan là có thể làm ra được. Mấy ngày trước Tô mỹ nhân đã hôn mê, bệ hạ tìm hắn, hắn còn cầu bệ hạ thư thả cho hắn thêm mấy ngày nữa. Một kẻ gàn bướng hồ đồ như thế, đừng nói là bệ hạ, đổi lại là nàng thì nàng sẽ làm thế nào?”
Lâm Hàn sẽ tặng hắn một đạo sấm sét, bổ xuống cho hắn tiêu bên trong cháy bên ngoài luôn.
Sở Tu Viễn thấy vẻ lo lắng trên mặt nàng biến mất không còn lại chút gì, nhất thời lại không biết nên nói cái gì. Khuyên Lâm Hàn cái gì cũng phải nói thẳng với hắn à? Điều này là không thể.
Đầu tiên là bị cha nương thân sinh vứt bỏ, sau đó bị ác nô ức hiếp, sau đó nữa bị cha nương thân sinh lợi dụng, Lâm Hàn chỉ là không có cảm giác an toàn, làm cái gì cũng thích lưu lại một chiêu mà không phải tùy ý hành hạ người vô tội, như vậy đã là hiếm có lắm rồi.
Sở Tu Viễn không muốn bức nàng, cũng không nỡ bức nàng, liền cố ý hỏi: “Không phải là nàng ước gì hắn c.h.ế.t sao? Sao còn đột nhiên quan tâm đến hắn như vậy.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Không phải quan tâm, là chuyện này quá đột ngột. Ta nghĩ rằng chuyện này cũng phải sau vài tháng nữa, không nghĩ rằng xảy ra liên tiếp như vậy.”
Sở Tu Viễn cười nói: “Bệ hạ cũng không phải là nàng, xử lý ai đó còn phải nhìn trước ngó sau.”
“Là ta suy nghĩ nhiều.” Lâm Hàn lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc sự khác biệt giữa hiện đại và cổ đại —— khi quân, lý do tốt cỡ nào a.