Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 379
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:22:50
Lượt xem: 29
Sở Dương hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, không khỏi nói: “Nương dạy rất phải.”
Sở Ngọc nhịn không được cảm khái: “Nghe thật phiền phức, lại còn nguy hiểm nữa. Quả nhiên con chỉ thích hợp viết sách.”
Lâm Hàn vui vẻ: “Đó là do con không dụng tâm thôi. Trước đây con còn nói Đại Bảo Bảo vẽ tranh phiền phức đó thôi.”
“Vẽ tranh không phiền phức.” Đại Bảo Bảo vừa nghe nhắc đến tên mình, vội vàng nói: “Vẽ tranh rất thú vị. Con nhìn thấy cái gì cũng có thể vẽ lại trên giấy.”
Lâm Hàn gật đầu: “Bởi vì con thích.” Phát hiện tiểu thái tử vẫn không nói gì: “Dịch nhi, ngươi thích cái gì?”
“Ta?” Tiểu thái tử không ngờ đột nhiên lại nhắc tới nó, ngẩn người: “Ta không biết.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Bảo Bảo quay đầu đánh giá nó: “Ngươi sao lại không biết chứ?”
Lâm Hàn lo lắng tiểu thái tử khổ sở: “Bởi vì Dịch nhi lòng mang thiên hạ, mỗi ngày đều nghĩ mau lớn lên để trợ giúp bệ hạ xử lý quốc sự, để cho dân chúng mỗi người đều có áo để mặc có cơm để ăn, dần dà liền quên mình thích cái gì.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thái tử đỏ bừng, rất thẹn thùng: “Cữu mẫu, trong lòng mang thiên hạ là phụ hoàng, không phải ta.” Dừng một chút: “Ta chỉ muốn lớn lên nhanh thôi.”
Lâm Hàn: “Phụ hoàng ngươi lòng mang thiên hạ, ngươi muốn mau chóng lớn lên trợ giúp phụ hoàng ngươi, không phải cũng là lòng mang thiên hạ sao. Dịch nhi, cữu mẫu nói lòng mang thiên hạ không phải là thường xuyên đem bốn chữ này treo ở bên miệng mà là phải vì thế mà cố gắng.”
Sở Tu Viễn thấy đã đến bên cạnh xe ngựa, ôm tiểu thái tử lên xe: “Cữu mẫu ngươi nói đúng. Phụ hoàng ngươi chưa bao giờ nhắc tới vì nước vì dân, nhưng hắn lệnh cho ta xuất kích Hung Nô, chính là bởi vì người Hung Nô cướp g.i.ế.c dân chúng biên quan. Cũng không thấy người nào nói hắn là một hoàng đế tốt, nhưng hắn nghiêm túc phê duyệt từng bản tấu chương, như vậy hắn chính là một hoàng đế tốt. Hiểu chưa?”
Tiểu thái tử gật đầu: “Ta hiểu rồi, cám ơn cữu phụ và cữu mẫu.”
“Người một nhà nói cảm ơn cái gì.” Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo lên, liền xoa đầu tiểu thái tử một cái: “Hai đứa xích vào để ta đi lên. Đại Bảo, Nhị Bảo, ngồi với cha con ở xe phía sau.” Ngay lập tức mang mấy thứ mà mấy hài tử lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-379.html.]
Sau hai nén nhang, đoàn người trở lại phủ Đại tướng quân. Lâm Hàn bảo mấy hài tử chơi với nhau, nàng đi tới phòng bếp dạy đầu bếp làm miến chua cay và kiến leo cây.
Năm ngoái Lâm Hàn đã muốn làm cho mấy hài tử ăn, nhưng khi đó trong phủ mua một con heo, mấy hài tử đều muốn ăn thịt heo hầm miến, giò heo ngâm tương cùng xương ống ngâm tương, sườn heo chua ngọt.
Mấy hài tử còn đang tuổi phát triển thân thể, mà mùa đông có bắp cải, củ cải và các thứ khác nên Lâm Hàn không làm món miến chua cay và kiến leo cây. Định năm sau đến thời kỳ giáp hạt thì lại ăn.
Hiện giờ chính là thời điểm đúng thời kỳ giáp hạt.
Lâm Hàn lệnh cho đầu bếp nấu sườn heo đã mua buổi sáng, đem dưa chua đã ngâm năm ngoái xử lý sạch sẽ cắt thành sợi, lại sai người bóc mấy củ đậu phộng lấy hạt, sau đó lại lột hai củ tỏi nhà mình trồng, lại làm chút sa tế, công tác chuẩn bị đã xong, xương sườn cũng sôi trào.
Để lửa nhỏ hầm chậm nửa canh giờ, Lâm Hàn lệnh cho đầu bếp dùng nước sạch nấu miến khoai lang, sau đó tự mình nêm gia vị. Đợi miến khoai lang được vớt ra, Lâm Hàn múc một muỗng lớn nước hầm sườn và sườn tưới lên trên.
Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp Lâm Hàn làm món miến chua cay này, vốn là làm cho mấy hài tử ăn, nhưng mà nhìn thấy sa tế đỏ rực cùng với sườn heo toả ra mùi thịt, nhịn không được nuốt nước miếng, cũng làm cho nàng và Sở Tu Viễn mỗi người một chén.
Lúc Lâm Hàn đang nấu miến chua cay, Sở Tu Viễn cũng không nhàn rỗi, ở phòng trò chơi cùng mấy hài tử chơi cờ.
Lấy một chọi bốn, g.i.ế.c đến khi mấy hài tử kêu to “Đại tướng quân ức h.i.ế.p người”, Lâm Hàn tiến vào.
Mấy hài tử quyết đoán vứt bỏ Đại tướng quân, chạy về phía Lâm Hàn.
Sở Dương vừa nhìn trên chén nổi một tầng ớt, không khỏi nhíu mày: “Nương, cái này cũng quá cay rồi.”
“Mấy đứa thì biết cái gì.” Sở Tu Viễn bước tới đây: “Miến chua cay, miến chua cay, thiếu một vị cay thì còn có thể gọi là miến chua cay được nữa sao?”
Lâm Hàn cười nói: “Đây là của ta. Của con vẫn còn ở phía sau.” Quay về phía Sở Tu Viễn: “Của chàng cũng giống ta.”
Sắc mặt Đại tướng quân khẽ biến: “Ta…mấy bữa nay có hơi nóng trong người.”