Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 417
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:27:43
Lượt xem: 26
Lâm Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa, xoa xoa thái dương nói: “Đại Bảo Bảo, con nói nhỏ một chút mọi người vẫn nghe được mà.” Tạm dừng một chút: “Cứ như thế thì sớm muộn gì ta cũng bị các con nháo cho điếc mất.”
Tiểu hài tử muốn nói nó không có lớn tiếng, quay đầu lại thấy mẫu thân nhà nó đang cau mày, vội vàng im lặng, trừng mắt liếc Sở Dương.
Sở Dương muốn quở trách nó lại phát hiện sắc mặt của Lâm Hàn không ổn, nháy mắt với Sở Ngọc.
Sở Ngọc cầm lấy sơn tra của nó rồi đứng dậy.
Đại Bảo Bảo thuận miệng hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Giường đất phía tây chắc vãn còn ấm, bọn ta tới giường đất ăn.” Sở Ngọc cố ý hỏi: “Đệ không đi à?”
Tiểu hài tử dù thông minh nhưng vẫn chỉ là tiểu hài tử, thích xem náo nhiệt và chơi đùa cùng ca ca.
“Ai nói đệ không đi.” Tiểu hài tử đứng lên, lại nhìn Thái tử: “Ca có đi không?”
Sắc trời không còn sớm, cần phải trở về, Thái tử nghe vậy bèn nhìn phụ hoàng nhà nó.
Thương Diệu suy nghĩ một chút, y còn có việc chưa nói: “Chơi thêm hai nén hương đi.”
Tiểu Thái tử nhếch miệng cười, sai nha hoàn bưng dĩa hạt dẻ qua đó.
Nháy mắt, người trong phòng ít đi phân nửa, chỉ còn Thương Diệu, Sở Mộc, Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn.
Thương Diệu lột hạt dẻ, hất cằm nhìn Sở Mộc: “Mấy ngày nữa là tết rồi. Năm sau đã hai mươi ba, có thể suy xét chung thân đại sự.”
Sở Mộc: “Hôm nay bệ hạ tới đây có phải cố ý tới giục hôn không?”
Thương Diệu khẽ lắc đầu: “Không phải!”
Sở Mộc thở phào nhẹ nhõm.
Thương Diệu từ từ nói: “Trẫm tới làm mai.”
Sở Mộc suýt nữa nghẹn đến ngất xỉu: “Bệ hạ… Năm sau thần mới hai mươi ba, không phải ba mươi hai. Thúc phụ cùng thẩm thẩm đều không vội, ngài gấp cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-417.html.]
Thương Diệu lại nhìn Lâm Hàn: “Nàng không nóng nảy sao. Nàng đang muốn thay ngươi xuất chinh đó, để ngươi ở nhà trông chừng hài tử cho nàng.”
Sở Mộc cười: “Không phải bệ hạ không đồng ý sao.”
Thương Diệu có thể nói không, nhưng Lâm Hàn không nghe. Nếu muốn để nàng lại Trường An, chỉ có thể trói nàng lại, còn phải phái trọng binh canh gác, bằng không sẽ không vây được nàng.
Nhưng Lâm Hàn chỉ là muốn theo phu quân xuất chinh chứ đâu phải mưu phản, trên đời cũng không có bức tường nào kín gió, việc này truyền tới dân gian, dân chúng còn tưởng rằng Sở gia ăn ở hai lòng, muốn máu chảy thành sông thì sao.
Nguyên nhân chính là như thế, nên từ khi biết được chuyện Lâm Hàn rất muốn đi từ miệng Sở Tu Viễn, Thương Diệu đã dự định nhả ra, nhưng y cũng không muốn nói ngay, miễn cho Lâm Hàn đắc ý vênh váo, vểnh đuôi lên tận trời: “Trẫm không đồng ý, thẩm thẩm nhà ngươi không nghe trẫm. Trẫm phải muốn làm mai cho ngươi, ngươi cũng không muốn nghe trẫm sao?”
Sở Mộc há miệng thở dốc, phát hiện bản thân tự cho mình vào trồng: “Bệ hạ, ngài —— hai chuyện này đâu có giống nhau.” Sao có thể nhập lại làm một mà nói như vậy.
“Hôn nhân của ngươi là đại sự, xuất binh đánh Hung Nô không phải đại sự sao?” Thương Diệu hỏi lại.
Sở Mộc không biết phải nói gì. Do dự một lát, lập tức cầu cứu thẩm thẩm nhà hắn.
Lâm Hàn cười: “Bệ hạ còn chưa nói là ai, ngươi đã sốt ruột hoảng hốt cự tuyệt. Nếu là nữ tử ngươi ái mộ thì sao?”
Sở Mộc không chút suy nghĩ nói: “Ta không có ái mộ ai hết.”
“Từ nhỏ đến lớn đều không có?” Lâm Hàn không tin.
Sở Mộc lộ vẻ chần chừ.
Thương Diệu cùng Sở Tu Viễn không hẹn mà cùng nhìn hắn chằm chằm.
Sở Mộc sờ cổ: “Hai người đừng như vậy, khiếp quá.”
Thương Diệu: “Vậy mau nói!”
Sở Mộc lắc đầu.
Thương Diệu nhíu mày. Sở Mộc vội nói: “Không phải thần không nói mà thần không biết nói thế nào nha. Lúc thần cỡ tuổi Đại Bảo Bảo, muốn tìm một người có thể chơi với thần. Lớn cỡ Đại Bảo lại muốn tìm một người ôn nhu. Mấy năm trước xuất chinh lại muốn tìm một người không thua gì đấng nam nhi. Bây giờ ngài hỏi như vậy, thần không sự không biết nên chọn người nào.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thương Diệu cũng không biết nên chọn cái nào: “Ngươi đây là tìm lão bà hay là tìm bạn chơi cùng ngươi vậy?”
“Lão bà và bằng hữu chắc cũng đâu có gì khác nhau đâu nhỉ.” Sở Mộc nghĩ nghĩ: “Không thể bầu bạn thì làm sao sống được với nhau. Huống chi là cả đời.”