Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 444

Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:35:05
Lượt xem: 18

“Nàng cho rằng nói như vậy ta sẽ tức giận à?” Sở Tu Viễn nở nụ cười: “Phu nhân, nàng quá coi thường ta, cũng quá coi thường chính nàng.”

Lâm Hàn học Đại Bảo Bảo đùa giỡn vô lại: “Ta nghe không hiểu chàng nói cái gì. Không có việc gì thì ta đi ra ngoài trước, bằng không các tướng sĩ còn tưởng rằng ta với chàng ở trong phòng luận bàn.”

“Nàng yên tâm, cho dù ta đặt nàng trên mặt đất đánh mông, bọn họ cũng không dám nhìn, càng không dám dựng thẳng lỗ tai lên nghe.” Sở Tu Viễn bắt lấy cánh tay nàng, Lâm Hàn dừng lại, làm bộ muốn cắn tay hắn.

Sở Tu Viễn cười tủm tỉm nhìn nàng, chờ nàng cắn xuống, Lâm Hàn không hạ miệng được, còn có chút không được tự nhiên. Ý cười trên mặt Sở Tu Viễn càng ngày càng đậm, thẳng đến khi ánh mắt híp lại thành một đường: “Nói chính sự.”

“Xuất kích Hung Nô?” Lâm Hàn hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Tu Viễn khẽ gật đầu.

Lâm Hàn lập tức đi tìm tay nải của nàng, giả vờ lục lọi ở bên trong rồi từ trong không gian lấy ra một tấm bản đồ: “Ngày đầu tiên ta đến đã sai người tra xét một lượt, bốn phía quanh đây không có tung tích Hung Nô. Nếu muốn tìm tung tích bọn họ lưu lại năm ngoái, phỏng chừng phải tiến thêm hai ba trăm dặm về phía bắc.”

Sở Tu Viễn: “Nàng điều tra như thế nào?”

“Nhìn xem có phân ngựa không, hoặc vết tích con người sinh sống, chẳng lẽ không đúng à? Không thể nào.

Sở Tu Viễn cười: “Có xem qua độ cao của cỏ không?”

“Cỏ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-444.html.]

Sở Tu Viễn nghe vậy liền biết không có: “Hung Nô lấy chăn thả làm chủ, bọn họ mỗi khi đến một chỗ, đàn ngựa cùng dê có thể ăn trụi cỏ ở nơi đó. Mùa thu năm ngoái ở Quan Đông, vậy nên năm nay bọn họ không thể tới đó nữa. Cho dù binh lính Hung Nô ở đó, người chăn gia súc cũng phải di chuyển về phía tây, cũng chính là phía bắc Nhạn Môn Quan.”

“Khó trách không phải là trực tiếp đi Quan Đông, mà là tới bên này.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Sẽ không có khả năng đi về phía bắc nữa chứ?”

Sở Tu Viễn: “Phía bắc lạnh lẽo. Bên này cỏ mọc én bay, bên kia vẫn là băng thiên tuyết địa. Hơn nữa, bên kia dân cư thưa thớt, hổ chạy thành đàn, hướng bắc cũng không cần nàng và ta động thủ, hổ ở Quan Đông có thể thay chúng ta giải quyết bọn họ.”

Lâm Hàn: “Không thể đi về phía bắc, còn có thể đi về phía tây a. Không nhất thiết phải ở đây.”

Điểm này Sở Tu Viễn đã suy nghĩ qua, chỉ vào địa phương năm ngoái bị Hung Nô cướp: “Nếu như cướp lương thực liền đi, từ nơi này đến phía bắc Nhạn Môn Quan, vừa lúc bắt kịp tuyết rơi dày. Tại sao người Hung Nô thích cướp bóc đốt giết? Ngoại trừ không giỏi canh tác, đó là bản chất lười biếng trời sinh. Trời lạnh như vậy, phía sau lại không có truy binh, cũng không thiếu đồ ăn, Tả Hiền vương của bọn họ lệnh cho bọn họ dời về phía tây, bọn họ cũng không vui vẻ đi về phía tây.”

“Bệ hạ chưa bao giờ là người tốt. Bọn họ cướp hết lương thực mà binh lính của chúng ta cực khổ trồng ra được, năm nay tất nhiên sẽ phái ta hoặc Sở Mộc đi chinh phạt Hung Nô. Người Hung Nô cũng không dám ngồi chờ chết, chỉ biết di chuyển về phía tây. Nhưng lúc này là đầu xuân, bọn họ có dê có bò, ngày đi trăm dặm, lúc này cũng nhiều lắm cũng chỉ đến phía bắc Nhạn Môn Quan.”

Lâm Hàn ngẫm lại: “Nếu như bọn họ đầu tháng ba đã bắt đầu dời về phía tây, chúng ta đi thẳng về phía bắc, vẫn sẽ bị vồ hụt.”

“Đầu tháng Ba, hầu hết các khu vực ở Quan Đông vẫn còn tuyết rơi dày. Hơn nữa, ta là hướng bắc, nàng hướng đông, Viên Hạo truy kích về phía tây, hai mươi ngày sau ở chỗ này hội hợp.” Sở Tu Viễn dùng ngón tay vẽ một vòng trên bản đồ: “Nhưng cũng có một điều kiện tiên quyết - phía bắc cỏ cây xanh tốt. Nếu cỏ bên kia chỉ có nửa tấc, mặt trận của chúng ta sẽ càng kéo dài hơn.”

Lâm Hàn: “Ta mang theo một vạn kỵ binh đi về phía đông, sau đó lại tới hội hợp với chàng, sau khi nhận được lương thảo tiếp theo chúng ta tiến về phía tây.”

Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút: “Năm ngoái bọn họ đi Quan Đông cướp lương thực, nói rõ là thiếu lương thực. Tính từ số lương thực bị cướp, nhiều lắm cũng đủ cho bọn họ ăn đến mùa hè. Phía tây có Phí Tiến, bọn họ đến phía tây không lấy được gì, chỉ có thể tới bên này hoặc lại đi Quan Đông.”

“Cỏ ở Quan Đông bị đàn dê và ngựa của bọn họ gặm, kỵ binh Hung Nô đi qua, dân chúng cũng sẽ không đi về phía Quan Đông nữa.” Chỉ vào hướng tây bắc Nhạn Môn Quan: “Dân chúng nhất định là ở chỗ này. Ta nói mặt trận kéo dài hơn, là từ nơi này kéo đến Quan Đông. Phu nhân có hiểu không?”

Loading...